Chương trước
Chương sau
Cẩm Tú đã không tùy tiện khiêu vũ với khách nữa. Ảnh quảng cáo của nàngdán trước cổng chính, dưới sự chiếu soi của anh đèn trông càng lấp lánhđộng lòng người. Bây giờ chỉ cần nói đến Bách Nhạc Môn thì không có aikhông biết Vinh Cẩm Tú. Mỗi ngày, khi từ trên sấn khấu bước xuống, cửaphòng hoá trang đã chất đầy hoa tươi cùng quà tặng.
Nhưng Cẩm Tú càng ngày càng trầm mặc.
Ngay cả chính nàng cũng hiểu là mình nên vui vẻ hơn trước kia mới đúng. Làmvũ nữ hạng nhất, có danh tiếng, thậm chí có thể cùng Anh thiếu đi xãgiao với mọi nhân vật nổi tiếng. Giống như Tả Chấn đã nói, đối với VinhCẩm Tú bây giờ mà nói, quần áo đẹp đẽ, trang sức tinh xảo, thật sự đãkhông là gì cả. Chỉ cần nàng muốn là dễ dàng có được.
Nhưng từ đêm nàng bị bỏng tay lần trước, Tả Chấn đã không còn tới Bách Nhạc Môn nữa.
Nếu không có tai nạn bất ngờ ập đến, chính Cẩm Tú cũng không biết còn có cơ hội nhìn thấy hắn hay không.
Một ngày nọ, một buổi tối vốn không có gì khác với bình thường, mưa rơixuống từng cơn, nhưng thời tiết rét lạnh hình như cũng không làm ảnhhưởng đến sự náo nhiệt của Bách Nhạc Môn chút nào. Trên lầu, dưới lầuvẫn chật kín cả người như cũ.
Cẩm Tú đang cùng vài vị khách hàn huyên trong đại sảnh. Một người trong đó là giám đốc Trần của cửa hàng đồ tây Đại Hưng – nhà tư bản tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Hải. Rất nhiều đồ đạc của Bách Nhạc Môn cũng đều mua từ chỗ ông ta. Gần đây ông ta thường đến ủng hộ Cẩm Tú, coi như là khách quen.
“Dưới lầu rất nhiều người, hay là lên trên đánh vài ván bài? Ông chủ Hà của Lệ Đô cũng đến, đang lothiếu tay đây.” Cẩm Tú uống hai ly rượu, cảm thấy trên người hơi đổ mồhôi, liền cười mà đề nghị với giám đốc Trần. Nếu ông ta đi đánh bài,đúng lúc nàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Giám đốc Trần lắcđầu. “Đừng nói nữa, gần đây xui quá, như là bị trúng tà vậy, thua suốtnửa tháng ở Thất Trọng Thiên. Nếu tính ra thì thua cả một chiếc ô tô ấychứ.”
Cẩm Tú mỉm cười, cái gì gọi là chốn tiêu tiền? Ca múa ở BáchNhạc Môn, bài bạc ở Thất Trọng Thiên, đây đều là chuyện mọi người đềubiết. Nếu không phải người rộng rãi như giám đốc Trần, e rằng cũng không lên nổi chiếu bạc của Thất Trọng Thiên. Nơi đó, một đêm thắng thua tiền trăm bạc vạn là chuyện thường. Của cải hơi ít ỏi, hoàn toàn không tưcách vào trong đó nói chuyện thắng thua.
Giàm đốc Trần vẫn than phiền sự tức tối: “Thời vận, thứ này thật là kỳ quái. Gặp phải người như Tảnhị gia, thua cũng cam lòng. Nhưng ngay cả hạng ba như lão Đường, lãoPhùng mà cũng có thể thắng tôi mấy vạn!”
Cẩm Tú vẫn nghe cho có lệ,trên mặt luôn nở một nụ cười, vừa nghe một nửa, lỗ tai bỗng dựng lên,trong lòng giật mình một cái, thốt lên: “Vừa rồi ngài nói gì? Mấy ngàyhôm trước ngài thua bởi Tả nhị gia?”
Thật là, đừng nói là gặp mặt, hình như ngay cả ba chữ “Tả nhị gia” cũng rất lâu không có nghe thấy.
Nếu nàng muốn biết chuyện của hắn, thật ra cũng không khó. Dù sao phạm vigiao tế của Thượng Hải cũng không quá lớn. Nhưng cho tới giờ nàng cũngchưa từng hỏi qua. Hình như là cố ý lảng tránh tên của hắn.
Giám đốcTrần còn chưa phát hiện giọng nói cùng vẻ mặt của nàng hơi khác thường,nói tiếp: “À, cô nói ván bài hôm qua sao? Không chỉ có Tả nhị gia, còncó giám đốc Tiền của Dịch Thông, Phùng tứ thiếu – con trai sở trưởngPhùng. Trừ tôi ra thì Phùng tứ thiếu thua thảm nhất.”
“Sao… Tả nhịgia… còn có Phùng tứ thiếu. Bọn họ thường đi Thất Trọng Thiên sao?” CẩmTú hỏi, thảo nào lâu vậy mà không nhìn thấy hắn, thì ra hắn có chỗ mớirồi.
Giám đốc Trần nói: “Nói đến cũng thật là, gần đây thường gặp mặt ở Thất Trọng Thiên. Tôi nhớ trước kia Tả nhị gia không thích đến đó cờbạc lắm. Anh ta không nghiện cờ bạc, đánh bài cũng chỉ là tùy tiện vuichơi mà thôi.”
Đang nói, bỗng nhiên cửa phòng khiêu vũ nổi lên mộttrận xôn xao, âm nhạc vẫn du dương như cũ, khách khứa đang tụ tập khiêuvũ dưới sàn lao xao kinh hô, trốn tránh khắp nơi. Cẩm Tú không khỏi cảkinh. Đã xảy ra chuyện gì? Đứng lên nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một dáng người cao lớn xông thẳng vào, trên người đầm đìa máutươi, trên ngực bầm tím đen, mặt đầy mồ hôi.
Vệ sĩ cùng gác cổng củaBách Nhạc Môn đều ồ ạt xông lên, tưởng rằng có người chạy vào gâychuyện, nghĩ là phải đánh nhau. Nhất thời, khách khứa trong này đều nhao nhao tản đi, tranh nhau chạy đi như thủy triều rút xuống. Chỉ có Cẩm Tú liều mạng đẩy mọi người ra, nôn nóng đi lên phía trước.
“Thạch Hạo! Hạo ca!” Nàng lớn tiếng gọi, từ sau đám người chen lên. “Xảy ra chuyện gì?”
Thạch Hạo là người của Thanh Bang, luôn không rời Tả Chấn. Anh ta xông tớinhư vậy, nhất định có liên quan đến Tả Chấn! Anh thiếu vẫn thường nói,gần đây tình hình bên ngoài rất loạn, có phải là, có phải là…
…………………………..
“Nhị gia… Nhị gia có ở đây hay không?” Ánh mắt hoảng loạn của Thạch Hạo liếc thấy Cẩm Tú, xông qua giữ chặt nàng. “Còn Anh thiếu đâu?”
Cẩm Túkhông khỏi biến sắc. Nhìn bộ dạng anh ta như vậy, hình như sự tình không đơn giản. “Nhị gia không ở chỗ này, Anh thiếu cũng không có. Hôm nayanh ấy ở đãi khách ở Sư Tử Lâm.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” ThạchHạo gấp đến nỗi không có biện pháp gì. “Tôi đã đi Ninh Viên mà khôngthấy Nhị gia. Gần đây Nhị gia đều ra ngoài một mình, cũng không mangtheo người bên cạnh, lỡ như…”
Cẩm Tú thấy trong lòng lạnh đi, nhịn không được mà cắt lời anh ta: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ở bến tàu đã xảy ra chuyện, có người đến đánh lén. Tôi lo lắng Nhịgia và Anh thiếu cũng sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới vội vã về báo tin.”
“Có thể anh ta ở Thất Trọng Thiên.” Cẩm Tú cất bước chạy ra ngoài. Ngoàitrời còn đang mưa. Lúc này, mưa dần dần to trở lại. Trên người nàng chỉcó một chiếc váy lụa mỏng manh khi khiêu vũ. Đã không kịp trở về thay,chỉ có thể cứ như vậy mà cắm đầu lao vào trong mưa. Cơn mưa lạnh đến tận xương nhanh chóng thấm ướt đẫm quần áo, cả người đều nổi da gà, tronglòng lại giống như có lửa đốt. Chỉ trong chốc lát đã gấp đến độ tronglòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Trước kia, trước cửa Bách Nhạc Mônluôn có xe kéo, nhưng lúc này còn chưa đến lúc tiệc tàn, trời lại mưa,nhìn xung quanh một vòng, ngay một chiếc xe kéo cũng không thấy.
CẩmTú không dám đợi nữa, cởi giày cao gót, chân trần mà chạy trên đường.Mặt đường nhìn qua bằng phẳng, chân trần giẫm lên mới biết rất gồ ghề,lòng bàn chân như bị những mảnh đá đâm nát, cực kỳ đau nhức.
Chạy mãi cho đến đầu đường, Cẩm Tú mới dừng lại thở hổn hển. Rẽ trái là ThấtTrọng Thiên; rẽ phải là Sư Tử Lâm. Nên đi về phía nào đây? Phải đi tìmTả Chấn hay là tìm Anh thiếu?!
Nước mưa từ đầu tóc chảy xuống giọt giọt, Cẩm Tú nhất thời ngẩn người.
Vừa rồi, trong nháy mắt kia, sự tình xảy ra quá bất ngờ, dưới tình thế cấpbách không kịp suy nghĩ, trong đầu nàng theo bản năng hiện lên mộtngười. Nàng ra ngoài, cởi giày, chạy vội, mãi đến giờ phút này đều làchạy một mạch về phía người kia.
Cẩm Tú giật mình. Đúng vậy, nàng muốn đi đâu?
Bất luận là thế nào, nàng nên đi Sư Tử Lâm, nên đi tìm Anh thiếu trước mớiphải. Nhưng trong giờ phút này, trong lòng thông suốt như gương sáng,biết rất rõ ràng nơi mà mình muốn đi chính là Thất Trọng Thiên!
Đúnglúc này, nước mưa trên đường bắn tung tóe. Một chiếc xe xông thẳng lạinhư mũi tên, đèn xe lóe lên làm Cẩm Tú nhất thời không mở mắt ra được.Lại nghe thấy chiếc xe kia thắng “két” một tiếng rồi dừng ngay lại bêncạnh. Có người đẩy cửa xe ra, vội vã la lên: “Thạch Hạo! Các anh tìmđược Nhị gia chưa?”
Người đến là Đường Hải.
Cẩm Tú mừng rỡ. “Anhcó xe, thật tốt quá, mau đi Thất Trọng Thiên báo tin cho Nhị gia, tôinghe nói hai ngày nay anh ấy luôn ở đó.”
“Tôi đi tìm Anh thiếu.” CẩmTú cắn môi. Chỉ cần Tả Chấn biết tin có nguy hiểm là được rồi. Thạch Hạo và Đường Hải đi tìm hắn, có ích hơn một Vinh Cẩm Tú như nàng nhiều.
Mà nàng, bất luận thế nào, đều nên đi báo tin cho Anh thiếu trước.
“Không cần.” Đường Hải giơ tay kéo nàng lên xe. “Tôi vừa nhận được tin, Anh thiếu đã xảy ra chuyện trên đường đến Sư Tử Lâm.”
Cẩm Tú không kịp trả lời, cửa xe đã đóng lại. Động cơ gầm lên, xe lại như mũi tên bắn thẳng vào trong màn mưa.
Thất Trọng Thiên.
Nếu nói Bách Nhạc Môn là rực rỡ sắc màu, như vậy Thất Trọng Thiên có thể nói là vàng son lộng lẫy.
Dưới lầu là sòng bạc lớn: mạt chược, bài tây, xúc xắc, bài chín nút, hai mốt nút, vòng quay… Trăm thú vui, cần gì có đó, tiếng người ồn ào huyênnáo.
Trên lầu là phòng khách cùng phòng vip, nơi đó mới chân chính là nơi đánh bạc. Không nghe thấy tiếng huyên náo dưới lầu, nhưng trênchiếu bạc của mỗi phòng, thẻ đánh bạc có mệnh giá kếch xù đều chất đốngnhư núi.
Lúc bọn Thạch Hạo và Cẩm Tú đuổi tới, dưới lầu, trong đạisảnh người đông tấp nập. Đường Hải ở trên xe. Vóc người Thạch Hạo caolớn nhất, đi trước đẩy đám người ra, nghênh ngang chen vào, Cẩm Tú theophía sau, đi thẳng một mạch lên lầu.
“Đứng lại, các người là ai?” Bọn vệ sĩ trên lầu ngăn cản đường đi của Thạch Hạo.
“Đừng cản đường!” Thạch Hạo đâu coi bọn họ vào mắt, nhướng mày một cái muốn ra tay.
Đúng lúc Cẩm Tú theo kịp, lập tức giữ chặt anh ta. “Hạo ca, đây không phảiđịa bàn của chúng ta.” Đè Thạch Hạo lại, rồi quay đầu hỏi thăm mấy vệ sĩ kia: “Chúng tôi tìm Tả nhị gia – Tả Chấn. Anh ấy có ở đây hay không?”
Bọn vệ sĩ kia do dự một chút. “Các người là người của Thanh Bang?”
Thạch Hạo tiến lên trước một bước. “Đúng vậy.”
Cửa vừa mở ra, Thạch Hạo liếc mắt một cái thấy Tả Chấn, nhịn không được liền lớn tiếng kêu lên: “Nhị gia, Nhị gia!”
Tả Chấn vừa ngẩng đầu, thấy Thạch Hạo cả người chật vật, vẻ mặt kích động thì sắc mặt liền sa sầm lại. “Luống cuống cái gì?”
Thạch Hạo xông vào phòng vip. “Nhị gia, đã xảy ra chuyện! Vừa rồi, vừa rồi ởbến tàu…” Nhất thời, tình thế cấp bách, anh ta nói chuyện cũng không thể lưu loát.
Tả Chấn nhíu mày ngắt lời: “Có xảy ra chuyện lớn gì, cậu cũng hít thở cho thông trước rồi nói sau.”
Thạch Hạo đi theo hắn không chỉ một hai năm. Xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cậu ta hoảng loạn như vậy?
Thạch Hạo rùng mình. “Dạ, Nhị gia.” Anh ta vội vàng bình ổn cảm xúc một chút. “Là thế này. Nửa giờ trước, Huy ca bị tập kích ở kho chứa hàng của bếntàu. Vừa rồi Đường Hải lại mang đến tin tức, Anh thiếu cũng bị tập kíchtrên đường đến Sư Tử Lâm, ở gần giáo đường Vọng Hải Lâu!”
“Hai người bọn họ hiện ở đâu?” Tả Chấn bỗng nhiên đứng dậy.
“May mà mấy ngày nay Nhị gia vẫn phái người đi theo Anh thiếu, anh ấy chỉ bị thương, được các anh em che chở xông ra. Nhưng phía Huy ca, chết và bịthương thê thảm. Anh ấy thoát khỏi vòng hỗn loạn, đến bây giờ còn chưarõ tung tích.” Thạch Hạo nói một mạch, trong mắt bốc hỏa. “Nhị gia, mauhạ lệnh đi, mấy thằng ranh con nào mà chán sống rồi, dám động lên đồngông nội tụi nó! Không làm thịt tụi nó, chả phải Thạch Hạo tôi phí cônglăn lộn rồi sao!”
Hắn còn đang kích động hò hét, Tả Chấn đã quẳng mấy lá bài trong tay xuống, nhanh chóng đi thẳng một mạch ra bên ngoài,liên tục căn dặn: “Gọi Đường Hải theo tôi đến hiện trường kho chứa hàng ở bến tàu, cậu phái người đi biệt thự tìm Hướng tiên sinh rồi lập tứctăng thêm người đi bảo vệ Anh thiếu. Lập tức gọi bác sĩ. Lỡ như cóchuyện gì chậm trễ thì tôi sẽ hỏi tội cậu đó. Mặt khác, phái người thông báo cho Sáu mặt rỗ, lập tức triệu tập người, phong tỏa tất cả các conđường gần giáo đường Vọng Hải Lâu, xem xem còn có manh mối gì không. Lục soát cho cẩn thận, nếu phát hiện đối phương để lại manh mối gì, lập tức báo lên!”
Giọng hắn rõ ràng bình tĩnh, hai ba câu đã sắp xếp ổng thỏa. Vừa tới cửa liền thấy Cẩm Tú cả người ướt đẫm, ngơ ngácc đứng ở đó.
“Cô chạy tới chỗ này làm gì?” Hắn chấn động.
Cẩm Tú nhìn hắn, nhất thời không thể nói gì, cuối cùng tảng đá trong lòngcũng rơi xuống. Nàng tới nơi này là vì sợ hắn có nguy hiểm.
Nhưng khi mở miệng lại nghe thấy chính mình nói: “Nhị gia, anh phải cứu Anh thiếu.”
Nàng biết, vào lúc này, chỉ có Tả Chấn mới có thể bảo đảm sự an toàn của Anh thiếu.
Tả Chấn lập tức kéo nàng ra ngoài. “Cô mau về cho tôi, nơi này là nơi cô có thể đến sao?”
Lúc này Cẩm Tú mới phát giác, thì ra sức lực của nam và nữ có sự chênh lệch lớn như vậy. Nàng tự đánh giá mình cũng không phải loại phụ nữ yếu ớt,nhưng dưới cánh tay cứng như thép của Tả Chấn, thân mình của nàng quảthực giống như là tờ giấy, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Tả Chấn kéo thẳng nàng tới dưới lầu mới lạnh lùng nói: “Có tôi ở đây, chuyện của Anh thiếu không tới phiên cô quan tâm!”
Cẩm Tú ngăn hắn lại. “Anh đi đâu vậy? Tôi cũng đi!”
Tả Chấn đẩy nàng ra rồi quay đầu đi ra cửa. “Hôm nay nếu cô dám đi theo tôi thì đừng hòng gặp lại Hướng Anh Đông.”
Bây giờ là lúc nào? Bên ngoài nguy cơ rình rập, mỗi bước đều có nguy hiểm,có lẽ tiếp theo họng súng sẽ nhắm ngay vào hắn. Cẩm Tú vội vã ra ngoàichịu chết như vậy sao?
Mới ra cửa, Tả Chấn chợt nghe Cẩm Tú ở phíasau gấp rút kêu một tiếng: “Nhị gia!” Âm thanh cao vài phần, nàng chưatừng cấp thiết như vậy.
Hắn không khỏi dừng lại, quay đầu, đã thấynàng vịn cánh cửa, dõi theo hắn chằm chằm, trong mắt tràn đầy lo lắngcùng âu sầu. Vẻ mặt này giống như là sợ hắn vừa đi sẽ không thể trở về.
Chỉ liếc mắt một cái, ngực Tả Chấn đã đau xót.
Ở trên mặt Cẩm Tú, hắn chưa từng thấy vẻ lo lắng như vậy, lưu luyến như vậy. Giờ khắc này, nàng là vì Anh Đông, hay là vì… hắn?
Nàng không biết vì sao mình muốn gọi hắn lại. Thời gian của hắn cấp bách,một phút đồng hồ cũng không cho phép chậm trễ. Nàng biết. Nhưng nhữnglời này mới là lời mà nàng thật sự muốn nói khi mạo hiểm chạy tới trongmưa to.
…………………………………..
Kho chứa hàng, bến tàu Trường Tam.
TảChấn vừa xuống xe, Cao Trung – một trong những người canh giữ ở đó liềntiến lên nghênh đón hắn: “Nhị gia, cuối cùng anh đã đến!”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Tả Chấn trầm giọng hỏi.
“Chính là khoảng hai tuần trà trước ạ!” Cao Trung cúi người chào hắn. “Tối nay có thuyền tới, lúc đó Huy ca chỉ mang theo hai anh em đi kiểm hàng. Vừa đến đó thì gặp phải mai phục!”
Trên mặt Tả Chấn không chút dao động, nhưng trên trán đã ẩn ẩn gân xanh. “Nói hay lắm! Bị người ta đánh lénngay trong địa bàn nhà mình. Các cậu nuôi một đám tuần tra bến tàu, tấtcả đều mù hết rồi sao?”
Cao Trung sợ đến mức giật mình. “Sau này em nhất định sẽ dạy dỗ lại bọn họ cho tốt.”
Tả Chấn cười lạnh. “Cậu nhớ lấy, nếu hôm nay Thiệu Huy thật sự mất mạngthì những người không làm tròn chức trách hôm nay, từ trên xuống dưới,một người cũng không thể sống.” Mặc dù người khác không nhận ra, đó làdo hắn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân. Bây giờ mọi người đềunhìn vào hắn, chỉ cần hắn vừa rối, bên dưới chẳng phải cũng loạn sao?
Nhưng Thiệu Huy bất đồng với những người khác. Nhiều năm nay cùng đồng sinhcộng từ, vào sống ra chết. Hắn không có người thân, Thiệu Huy cũngkhông. Thật ra trong lòng hắn chưa từng coi Thiệu Huy là thuộc hạ, hắnvẫn coi cậu ta như anh em của mình. Mạng của Thiệu Huy cũng quan trọngnhư chính mạng của hắn vậy. Bây giờ Thiệu Huy lại mất tích, không rõhành tung, chưa biết sống chết. Lòng Tả Chấn lo lắng như có lửa đốt.
“Lập tức phái người ra ngoài tìm!” Tả Chấn lạnh giọng quát. “Nếu như cậu ấykhông bị thương thì sẽ không mất liên lạc với chúng ta. Nhưng bây giờcậu ấy lại không có tin tức gì, nhất định là bị thương không nhẹ, nhưvậy sẽ không thể đi xa. Gần bến tàu có bao nhiêu con đường, kho hàng,cửa hàng, nhà cửa… đều tìm cẩn thận cho tôi.”
Lai lịch của đối phương như thế nào, điều động bao nhiêu người còn chưa rõ. Nhưng bọn chúng dám ra tay với Thanh Bang, mục tiêu nhất định là Tả Chấn hắn. Thật ra thứmà bọn chúng muốn chính là hành tung cùng mạng của hắn. Nếu Thiệu Huyrơi vào trong tay bọn chúng, chỉ sợ là sống không bằng chết.
CaoTrung nào dám có chút chậm trễ, vội vàng an bài một đám anh em dưới taychia nhau hành động. Tả Chấn cúi người, nhìn mặt đất dưới chân. Tuy bịnước mưa xối qua nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ vết máu trên mặt đất. Từngvũng, từng vũng, trông mà ghê cả người. Nước mưa đọng thành vũng đã biến thành màu hồng, đó là dấu vết của trận chiến ác liệt vừa rồi.
Lúcnãy Cao Trung nói, Thiệu Huy chỉ mang theo hai anh em đến đây. Nói cáchkhác, tính cả cậu ta thì cũng chỉ có ba người. Nhìn vết máu loang lổ đầy đất này, xem ra nhất định tổn thất của đối phương cũng rất thảm hại.Nhưng mà, cho dù muốn tấn công, đầu tiên cũng nên nhằm vào tả Chấn hắnchứ, tại sao người xảy ra chuyện trước nhất lại là Thiệu Huy?
Tả chấn trầm mặc suy nghĩ. Lí do duy nhất chính là có liên quan đến chuyện đểlộ bí mất buôn lậu mà gần đây Thiệu Huy đang điều tra. Đối phương ra tay với cậu ta, chứng minh bọn chúng còn chưa muốn lập tức quyết đấu côngkhai với Thanh Bang. Bọn chúng vội vã tiêu diệt Thiệu Huy, nhất định làmuốn ngăn cản cậu ta điều tra. Hoặc là Thiệu Huy đã biết được điều gì,đối phương không thể không bí quá hóa liều, giết người diệt khẩu.
Bất luận đáp án là gì, chuyện hôm này là “lọt vào mai phục” chứ không phải“bị tập kích”. Đối phương đã sớm đợi ở đây, lọt qua tầng tầng canh gáccủa bến tàu mà đợi ở đây. Chỉ một nhát đã thành công rồi ung dung trởra, ngay cả một cái xác cũng không để lại. Dựa vào đâu mà bọn chúng lạibiết rõ hành tung của Thiệu Huy và địa hình của bến tàu như vậy? Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể đến và đi tự nhiên như thế?
Lạ nhất là, cùng một ngày, gần như là cùng một giờ, Anh Đông cũng bị tập kích. Đây làchuyện thế nào chứ? Thiệu Huy và Anh Đông trước giờ vẫn không có quan hệ gì. Anh Đông lập kế hoạch xây trường đua; Thiêu Huy điều tra chuyện đểlộ bí mất buôn lậu. Hai chuyên này vốn chả dính dáng gì đến nhau. Lẽ nào chỉ là trùng hợp sao? Hoặc là, người đối đầu với Anh Đông và kẻ địchcủa Thanh Bang vốn chính là một.
“Bật đèn lên!” Tả Chấn nói với phía sau. “Tra xem gần đây còn có dấu vết gì hay không.”
Đối phương chọn ngày trời mưa mà ra tay, cũng thật là mưu mô. Nhưng mặc dùbị nước mưa xối qua, cũng chưa chắc là không tìm được một chút manh mốinào.
Đèn sáng lên, ánh mắt sắc bén của Tả Chấn dừng lại ở một gócđường, nơi nước mưa đọng lại, trong vết máu bầm đen lóe lên một tiasáng. Đó là một ngón tay út bị đao sắc chặt đứt, bên trên còn đeo mộtchiếc nhẫn vàng. Tia sáng lúc nãy là do chiếc nhẫn này phát ra.
TảChấn đưa tay nhặt lấy nó, cẩn thận quan sát. Mặt cắt rất trơn tru, cóthể thấy được lưỡi đao chặt đứt nó rất sắc bén, cũng rất mỏng. Mà ngoàirìa của nó, hình như có vô số vết nứt thật nhỏ, thật ra là vết răng cưaso le không đồng đều tạo thành. Đây là cây đao lưỡi cưa bên người ThiệuHuy!
Mà chiếc nhẫn vàng kia, hàm lượng vàng rất cao, chế tạo cũng rất tinh xảo, mặt nhẫn khắc một chữ “phúc”.
Trận chiến này, bắt đầu từ ngón tay bị đứt này. Đáy mắt Tả Chấn xẹt qua mộttia u ám, giống như ánh mắt khát máu của một báo trước lúc săn mồi.
Hắn quay đầu, vẫy tay, A Tam lanh lợi ở phía sau liền bước qua. “Nhị gia có gì căn dặn?”
Tả Chấn ghé vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu rồi đứng dậy, vỗ vai anh ta,lại dặn một câu: “Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải trực tiếp nói vớiThạch Hạo, bảo cậu ta đích thân làm. Cậu ta đã biết quy tắc của ThanhBang, tìm được nội gian, không cần giữ lại người sống.”
“Dạ, Nhị gia.” A Tam trả lời, xoay người bước lên xe.
Xe đi rồi, Tả Chấn quay đầu lại, thản nhiên nói với Cao Trung: “Anh thiếubị thương, tôi đi xem xem. Cậu ở bến tàu quan sát. Có tin tức gì thì lập tức phái người báo cho tôi.”
Mãi cho đến khi xe của Tả Chấn đi xa,anh ta mới hổn hển nói với một đám thuộc hạ phía sau: “Các cậu còn ngẩnngười ra đó chờ cái gì, chờ chết sao? Các cậu không phát hiện sắc mặtvừa rồi của Nhị gia sao? Nếu không tìm được Huy ca, chúng ta từ trênxuống dưới đều phải nhảy xuống sông Hoàng Phổ.”
Mấy trăm anh em ồ ạttản ra bốn phía, Cao Trung ở tại chỗ thở dài, chỉ cảm thấy sau lưng đầymồ hôi lạnh. Phòng vệ của bến tàu luôn rất nghiêm ngặt, đến buổi tốicũng kín như thùng sắt, rốt cuộc đối phương vào bằng cách nào? Chẳng lẽthật sự có ma sao?
Nhị gia đã hạ lệnh, nếu lại xảy ra hỗn loạn gì, đầu của anh ta cũng nên mọc ở chỗ khác.
Trên xe, tài xế hỏi: “Nhị gia, vừa rồi anh nói đến chỗ Anh thiếu? Hiện nay Anh thiếu…”
Tả Chấn ngắt lời anh ta :“Đến giao lộ phía trước thì quay xe lại, đuổitheo chiếc xe vừa rồi của A Tam. Bọn họ đi Tiểu Đông Môn, chỉ có một con đường, cậu theo xa xa, không cần quá gấp.” Lái xe ngạc nhiên, Nhị gialại đang giở trò gì đây? Vừa rồi ở bến tàu, rõ ràng anh ta nói là đithăm Anh thiếu.
Nhưng lái xe cho Tả Chấn nhiều năm như vậy, ít nhấtanh ta cũng hiểu được, chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏinhiều. Nếu Nhị gia đã làm như vậy, đương nhiên có lý của anh ấy.
Bóng đêm dày đặc, đường phố vắng vẻ, mưa vừa mới tạnh. Hơi ẩm trong khôngkhí ập vào người. Dường như trong âm u, nơi nơi đều có hơi thở nguy hiểm kỳ lạ.
Chiếc xe của A Tam chạy được nửa đường. Vừa đi qua một ngãtư, bỗng nhiên “két…” một tiếng, tiếng thắng gấp chói tai vang lên, nhất thời phá tan màn đêm tĩnh mịch. Một chiếc xe màu đen từ trong bóng đêmchạy ra, đúng lúc chặn ngang trước xe của A Tam. Cửa xe vừa mở ra, đãthấy năm sáu bóng người nhảy xuống. Đồng loạt mặc áo mưa trùm đầu, đèthấp vành nón, mặt che kín mít. Cũng không nói nhiều liền nhảy xuống,xách súng xả tới tấp.
Theo tiếng súng bất ngờ vang lên, kính xe hơicũng vỡ vụn theo. Trong chiếc xe của A Tam có người gắng gượng chốngtrả, nhưng do bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa ít không địch đượcnhiều, trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng khắp nơi!
Tiếng súng liên phanh dừng lại, một dáng người thấp bé nhanh nhẹn đứng giữanhững người đánh lén bước lên trước, kéo cửa xe của A Tam ra… Trong xevốn chỉ có ba người, ngoại trừ A Tam đang cuộn mình run rẩy ở ghế saura, lái xe và một thành viên khác của Thanh bang đã bỏ mạng ngay tạichỗ.
Cả người A Tam cũng đầy máu, không biết là vừa rồi bị văng lên hay là bản thân cũng bị thương.
“Xuống xe!” Người thấp bé kia dùng súng chỉa vào ót A Tam. A Tam đã sợ tới mức ngây người. Đúng lúc này, người anh em Thanh Bang thoạt nhìn đã mềmnhũn không còn hơi thở kia bỗng nhiên chụp tới như tên bắn, muốn đoạtcây súng trong tay người nọ. Người nọ cả kinh, nhanh chóng lùi ra saumột bước. Một tiếng súng vang lên, thành viên của Thanh Bang kia ngãngửa về phía sau, sọ đã bị hắn bắn nát không chút lưu tình!
“Bảo màyxuống xe, rề rà cái gì?” Người nọ hấp tấp kéo A Tam xuống xe, họng súngchỉa vào trán A Tam. “Tả Chấn kêu mày báo cho Thạch Hạo tin tức gì? Nóimau!”
Trên vai A Tam đã trúng một nhát đạn, máu tươi chảy xuống ào ào. Hơn nữa do sợ hãi nên chỉ biết run rẩy, không nói được lời nào.
“Nói thiếu một chữ, cũng đừng mong sống qua tối nay.” Tuy rằng không nhìnthấy gương mặt nhưng trong giọng nói đã đè thấp của người nọ hình nhưcũng có một chút run rẩy không nén được, để lộ vẻ căng thẳng của hắn.
Giọng của A Tam nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ấp úng nói: “Nhị gia… Nhị gia nói…”
“Nói cái gì?!” Người nọ nhịn không được mà đem lỗ tai kề sát lại.
“Anh ấy nói, Thanh Bang có nội gian. Chỉ cần tôi lên xe, cứ nằm sấp xống ởghế sau, nghe thấy gì cũng không được động đậy, tên nội gian kia sẽ tựđộng xuất hiện.” Giọng của A Tam bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Từng chữ,từng chữ một, nói nhẹ như muỗi, lại vô cùng rõ ràng.
Người nọ nghe xong ngẩn ngơ. “Mày nói cái gì…”
Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng súng dồn dập giòn tan, cắt đứt lời củahắn ta. Hắn ta bỗng nhiên cả kinh, xoay người lại. Chỉ thấy mấy đồng bọn phía sau đã ngã xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại hai người đang hoảnghốt, luống cuống tay chân, cầm súng bắn loạn xạ. “Là ai! Ra đây!”
Trong bóng đêm tối tăm ẩm ướt, mưa bụi lẳng lặng mịt mờ, ngay cả một bóngngười cũng không có. Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau một cái, đè thấp vànhnón, ba ánh mắt đều hoảng sợ như nhau. Đang ở lúc này, bỗng nhiên haiánh đao sáng chói lướt qua từ góc tường đối diện, xẹt qua bầu trời đêmnhư sao băng… Không kịp tránh né, không kịp kêu lên sợ hãi, thậm chíkhông kịp chớp mắt, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập” nhỏ vang lên, gần như là đồng thời. Bóng của ba người bỗng nhiên biến thành một.
Ngoại trừ tên dùng súng chỉa vào đầu A Tam đưng giữa, hai người khác đã ngã ngửaxuống. Giống như bị vật nặng gì đánh trúng, bay ngược ra xa ba thước,trên trán bất ngờ có thêm một con dao nhỏ cắm thật sâu vào trong đầu,chỉ còn chừa lại cán dao ở ngoài!
Họng súng chỉa vào A Tam, không thể nén được mà run lẩy bẩy. Cả mặt đất là người chết, mùi máu tươi nồngnặc sặc mũi. Chỉ còn lại có hắn và A Tam trước mắt là còn sống.
Condao nhỏ kia, con dao rất quen thuộc kia… Hắn bỗng nhiên xoay người lại,khản cả giọng mà hét lớn một tiếng: “Ai?! Núp trong hang chuột thì làanh hùng hảo hán gì chứ, mau ra đây!” Vừa điên cuồng gào thét, vừa liêntục nã súng vào góc tường phía ánh dao xẹt qua vừa rồi… Nhưng trước mắtbỗng nhiên mờ ảo. Không đợi hắn thấy rõ, một màn máu đã bắn lên tungtóe.
Hoa mắt sao? Máu ở đâu ra? Hắn cúi đầu, không dám tin mà nhìn.Bàn tay phải vừa rồi còn cầm súng của mình giờ phút này đã bị một thanhđao khoản ba tấc cắm xuyên qua!
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một họng súng tối om từ từ lọt vào mắt hắn.
Lúc này, trên tay mới cảm thấy đau nhức. Trong nháy mắt, khi mồ hôi lạnh ào ạt tuôn ra, hắn nhìn thấy một gương mặt bình tĩnh, thanh thản, tuấn túnhưng lại khiến cho người ta khiếp sợ.
“Nhị gia?!” Hắn thì thào,tuyệt vọng phát ra một tiếng rên rỉ. Giống như ngay cả chút sức lực cuối cùng cũng đã theo máu tươi tuôn trào mà chảy ra bên ngoài cơ thể chỉtrong nháy mắt này.
Cái mà giờ phút này hắn nhìn thấy, chính là người mà hắn sợ nhất, hận nhất, không muốn thấy nhất – Tả Chấn.
Tả Chấn vươn tay, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của hắn giống như một người bạn cũ rất lâu rồi không gặp. “Nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi còn đội mũ và khẩutrang làm gì? Có phải sợ tôi thấy mặt của cậu hay không?”
Hắn vừa thản nhiên nói, vừa tiện tay lấy mũ của người nọ xuống, rồi lại cởi khẩu trang của người đó.
Một gương mặt hơi nhăn nhó vì đau đớn cùng hoảng sợ lộ ra một cách rõ ràng. Mặt hắn ta đã sợ đến nỗi xám như tro, râu quai nón đầy mặt chưa cạo,răng cửa hơi hô. Bởi vì sợ hãi cùng tuyệt vọng, hai con mắt cũng đều colại thành một đường.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu là người của Thiệu Huy.” Tả Chấn ngắm nghía khuôn mặt trước mắt. “Tên là… Hà Nhuận Sinh?”
“Được. Như vậy nói xem, là ai ép cậu?” Tả Chấn lạnh lùng, từng chữ, từng chữmột nói. “Là ai ép cậu bán đứng Thanh Bang, phản bội Thiệu Huy, tàn sátanh em của chính mình?”
Nòng súng của Tả Chấn chạm vào đôi mắt nhắmchặt của hắn ta. Thậm chí hắn ta có thể cảm giác được độ ấm vương cònlại của nòng súng sau khi bắn viên đạn ra. Mà giọng nói bình tĩnh cùngkhốc liệt của Tả Chấn lại đánh vào dây thần kinh sắp đứt vì căng thẳngcủa hắn ta: “Cậu không chịu nói lý do là gì sao?”
“Nếu nói ra, tôicòn chết nhanh hơn!” Hà Nhuận Sinh cắn răng một cái, nói ra ý định trong lòng. “Trừ phi Nhị gia chịu thả cho tôi một con đường sống!”
Ai cũng đều biết, tuy rằng Tả Chấn rất tàn nhẫn, nhưng chỉ cần là hắn đã nói ra, luôn luôn giữ lời.
Môi Tả Chấn từ từ nở một nụ cười lạnh. “Dám nói chuyện với tao như vậy. HàNhuận Sinh, xem ra tao thật sự coi thường mày rồi… Có điều, nếu mày cảmthấy tao sẽ cứ như vậy mà thả mày đi, vậy mày không khỏi quá ngây thơrồi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào Hà Nhuận Sinh mặt đã không còn chút máu. “Thiệu Huy chết ở trong tay mày, tao sẽ bàn điều kiện với mày sao?! Nói cho mày biết, nếu bây giờ mà cứ một phát bắn chết mày, vậy thì tao thật có lỗi với anh em của mình. Ở Thanh Bang không chỉ một hai năm, hẳn làmày đã biết, tao muốn biết cái gì, muốn khiến mày mở miệng, ít nhất làcó một trăm cách… Mỗi một cách đều khiến cho mày hối hận, tại sao khôngmau chóng chết đi.”
Cơ thể Hà Nhuận Sinh run rẩy kịch liệt. Hắn hiểu, đương nhiên hắn ta hiểu được, cách mà Thanh Bang đối phó với kẻ phảnbội là gì, cách mà Tả Chấn buộc hắn phải mở miệng là gì! Một kẻ phản bội bán đứng anh em, rơi vào tay Tả Chấn là tương đương với rơi vào mườitám tầng địa ngục. Muốn sống đã là vạn lần không thể. Cho dù muốn muốnchết, bắt đầu từ giờ phút này, cũng sớm đã không phụ thuộc vào bản thânmình nữa.
Câu cuối cùng của Tả Chấn chậm rãi vang lên: “Từ giờ trở đi, chừng nào mày chịu mở miệng thì chừng đó tao cho mày được chết.”
Hắn vẫn bình thản như cũ, sắc mặt không đổi, nhưng cùng lúc với hắn từngchữ, từng chữ nói chuyện, tiếng “răng rắc” cùng tiếng kêu thảm thiết khi xương cốt bị vỡ vụn cùng vang lên. Khớp xương bả vai của Hà Nhuận Sinhbị hắn mạnh mẽ vặn nát!
“Nhị gia…” Một tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng bỗng nhiên vang lên, vang vọng trong bầu trời đêm lạnh lẽo và đen như mực.
………………………………………………….
đọc chap này ta yêu Chấn ca ghê lun đó! Chấn ca vô đối!
tức mún chít, chả thấy tay nắm tay đâu cả! grừ, các nàng đừng bảo ta lừa đảo nhá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.