Cẩm Tú đã không tùy tiện khiêu vũ với khách nữa. Ảnh quảng cáo của nàngdán trước cổng chính, dưới sự chiếu soi của anh đèn trông càng lấp lánhđộng lòng người. Bây giờ chỉ cần nói đến Bách Nhạc Môn thì không có aikhông biết Vinh Cẩm Tú. Mỗi ngày, khi từ trên sấn khấu bước xuống, cửaphòng hoá trang đã chất đầy hoa tươi cùng quà tặng.
Nhưng Cẩm Tú càng ngày càng trầm mặc.
Ngay cả chính nàng cũng hiểu là mình nên vui vẻ hơn trước kia mới đúng. Làmvũ nữ hạng nhất, có danh tiếng, thậm chí có thể cùng Anh thiếu đi xãgiao với mọi nhân vật nổi tiếng. Giống như Tả Chấn đã nói, đối với VinhCẩm Tú bây giờ mà nói, quần áo đẹp đẽ, trang sức tinh xảo, thật sự đãkhông là gì cả. Chỉ cần nàng muốn là dễ dàng có được.
Nhưng từ đêm nàng bị bỏng tay lần trước, Tả Chấn đã không còn tới Bách Nhạc Môn nữa.
Nếu không có tai nạn bất ngờ ập đến, chính Cẩm Tú cũng không biết còn có cơ hội nhìn thấy hắn hay không.
Một ngày nọ, một buổi tối vốn không có gì khác với bình thường, mưa rơixuống từng cơn, nhưng thời tiết rét lạnh hình như cũng không làm ảnhhưởng đến sự náo nhiệt của Bách Nhạc Môn chút nào. Trên lầu, dưới lầuvẫn chật kín cả người như cũ.
Cẩm Tú đang cùng vài vị khách hàn huyên trong đại sảnh. Một người trong đó là giám đốc Trần của cửa hàng đồ tây Đại Hưng – nhà tư bản tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Hải. Rất nhiều đồ đạc của Bách Nhạc Môn cũng đều mua từ chỗ ông ta. Gần đây ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-duyen/74400/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.