Chương trước
Chương sau
Phượng Chỉ U còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Đặng Kỳ Kỳ đã lên tiếng trước: "Nương, con thấy việc này không đúng, hôm nay Chỉ Hạo căn bản không ra bờ sông chơi, nương không phải đang nói láo chứ."

Vẻ mặt Quý Hiểu Hà kinh ngạc, Đặng Kỳ Kỳ này hôm nay là uống nhầm thuốc gì sao, đổi lại là ngày trước, nàng ta ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái, chính nàng cũng không dám nói như vậy! Mà nữ nhân này, lại dám nói Vương thị nói láo?

Vương thị biến sắc, lập tức chửi ầm lên: "Ngươi là cái thá gì, nơi này khi nào thì đến lượt ngươi nói chuyện!"

Chỉ là trong lòng của bà đang kinh ngạc cực kỳ, làm sao cũng không ngờ tới, Phượng Chỉ U từ trước đến nay một thân là gai góc còn chưa mở miệng, vậy mà một Đặng Kỳ Kỳ nhu nhu nhược ngược lại có thể lấn át xuất đầu trước, mặt trời mọc đàng tây rồi sao.

Nghĩ thế, bà còn dùng khóe mắt liếc nhìn Phượng Chỉ U.

Mà Phượng Chỉ U vẫn thủy chung bình tĩnh, căn bản nhìn không ra bất kỳ gợn sóng nào, nhưng ánh mắt đánh giá kia lại không rời khỏi Vương thị nửa phần.

Dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng Phượng Chỉ U cũng cảm nhận được điều mờ ám, Vương thị này nhất định có vấn đề.

Lúc này thấy Đặng Kỳ Kỳ không dám lên tiếng nữa, nàng tiến lên mấy bước, cho đến khi tới trước mặt Vương thị, nàng mới dừng bước lại, khóe miệng nàng treo nụ cười nhàn nhạt như có như không, làm cho Vương thị chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của mình, nàng tùy ý hỏi: "Chẳng qua đại tẩu chỉ muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, sao nương lại nổi nóng như thế? Chẳng lẽ trong lòng bà thật sự có quỷ?"

Vương thị nhất thời nghẹn lời: "Ngươi...... Ta nào có!"

Thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, hai tay Vương thị chống nạnh, tức giận chất vấn: "Sao?! Đều đến chỗ ta hưng sư vấn tội! Ta đây không phải là lo lắng Chỉ Hạo sao! Vì hắn không phải con ruột của ta, nên các ngươi bắt đầu nghi ngờ lòng tốt của ta sao? Ai u ông trời của ta a, ta đây là tạo nghiệt gì a, rõ ràng là ta có lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ sói a!"

Mặc dù bà đã rất lớn tiếng, nhưng vẫn hơi lo lắng giọng bà không đủ to.

Sắc mặt Đặng Kỳ Kỳ hơi khó coi, đi theo Phượng Chỉ U thời gian dài như vậy, tính cách của nàng ít nhiều cũng có chút thay đổi, huống hồ hiện tại cái nhà này cũng không phải Vương thị có khả năng làm chủ, lá gan của nàng ít nhiều cũng lớn hơn vài phần, thấy những người khác không nói gì, nàng cố lấy dũng khí, chất vấn hỏi: "Nương, người lớn tiếng như vậy là vì che dấu căng thẳng trong lòng sao?"

Đặng Kỳ Kỳ vừa dứt lời, thì Phượng Đại Sơn mặt mày xám xịt đi vào phòng, thấy trong phòng nhiều người như vậy, ông vừa định lên tiếng hỏi, đã thấy Vương thị đi tới trước mặt.

Vừa tới bà ta đã không ngừng đấm ngực ông, thấy bà ta lại sắp khóc, Phượng Đại Sơn cuống quít: "Nương tử, nàng làm sao vậy?"

Nói rồi Phượng Đại Sơn lại quét mắt một vòng, phát hiện mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, ông ta vội vàng lại nhìn về phía Vương thị: "Nương tử, có phải đám nghịch tử này lại ức hiếp nàng không?"

Vương thị vờ lau giọt nước mắt mới nặn ra, còn hít mạnh vài cái, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ông nhìn xem đám nghịch tử của ông đi, còn để bà nương kế là tôi vào mắt không, hợp sức đến ức hiếp tôi! Cái nhà này a, tôi không có cách nào sống nổi nữa, bọn chúng là cố ý muốn ép tôi rời khỏi cái nhà này mà, tôi vì cả nhà Phượng gia quan tâm lao lực, không được hưởng phúc, Linh nhi nhà tôi đã nói với tôi nhiều lần, bảo tôi đến Ngô phủ hưởng phúc, nhưng tôi, một lòng vì Phượng gia a, chung quy vẫn không nhẫn tâm đi, nhưng cả nhà các ngươi đều muốn ức hiếp tôi, các ngươi đây là muốn bức tử tôi phải không?!"

Phượng Đại Sơn quét mắt một vòng, suy nghĩ một chút thì biết là ai, ông ta trừng mắt liếc Phượng Chỉ U một cái, rồi mới nhẹ nhàng vỗ lưng Vương thị: "Nương tử, đừng lo lắng, có chuyện gì từ từ nói, chuyện này ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng."

Vương thị ra vẻ oan ức, thoát khỏi vòng tay của ông ta, nói: "Hôm nay tôi ở dưới chân núi đào rau dại cho heo, gặp phải mấy đứa nhỏ nói Chỉ Hạo nhà ta bắt cá rơi xuống sông, lúc ấy ta thiếu chút nữa ngất xỉu, nghĩ tới tôi đây chỉ là một con vịt cạn không biết bơi, vừa lăn vừa bò về thôn tìm người cứu mạng, trên đường đi thì thấy vợ lão nhị, ta bảo nàng đi tìm người, kết quả Chỉ Hạo là không có việc gì, nhưng bọn chúng lại tới tìm ta trút giận, Đại Sơn à, ông nói tôi theo ông nhiều năm như vậy, cũng muôi mấy đứa nhỏ này của ông lớn lên, vậy mà bọn lại đối xử với tôi như thế? Kiếp trước của tôi tạo nghiệt gì đây a!"

Bà ta cúi đầu, thấy toàn thân Phượng Đại Sơn bẩn thỉu, thu lại vẻ ghét bỏ nơi đáy mắt, tựa vào trong ngực Phượng Đại Sơn nức nở khóc lớn, nhìn có vẻ là thật sự bị oan ức đến cực điểm.

Phượng Đại Sơn đau lòng, vỗ nhẹ lên lưng Vương thị, sắc mặt cực kỳ dịu dàng, lên tiếng an ủi: "Nương tử yên tâm, ta nhất định sẽ trút giận cho nàng!"

Đám người Phượng Chỉ U vẫn luôn đứng ở một bên, không nói gì.

Chẳng qua trong mắt Phượng Chỉ U lại xẹt qua vài tia châm chọc.

Rồi nàng thấy Phượng Đại Sơn ở trong phòng nhìn xung quanh, tìm kiếm nửa ngày, không tìm ra thứ gì, cuối cùng đành sải bước đi tới phòng bếp, cầm lấy gậy nhóm lửa, chạy tới trước mặt Phượng Chỉ U.

"Tiện nhân, bây giờ ngươi còn dám khi dễ nương ngươi, không biết hiếu thuận không nói, còn muốn hại nàng tức chết! Xem ta có đánh chết ngươi không!"

Nói xong, Phượng Đại Sơn đã xách lên gậy nhóm lửa, chỉ là...... ông ta còn chưa kịp dùng sức, Túc Tử Thần đã đứng ở trước mặt Phượng Chỉ U, ánh mắt sắc bén kia giống như đao cắt rơi vào trên mặt Phượng Đại Sơn: "Ông dám."

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương kia, đâm thẳng vào đáy lòng Phượng Đại Sơn, lúc này tay ông ta cũng run rẩy, lại không dám hạ tay đánh Túc Tử Thần.

Phượng Chỉ U cười lạnh, từ phía sau Túc Tử Thần đi tới trước mặt Phượng Đại Sơn, thấy Phượng Đại Sơn trong tay còn giơ gậy nhóm lửa, nàng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, mà lạnh lùng nhìn ông ta: "Trước khi đánh tôi, không hỏi vì sao tôi tới đây? Thế nào? Cũng không hỏi rõ thị phi đã tin lời nương tử, lấy gậy đánh nữ nhi?"

Cây gậy nhóm lửa trong tay Phượng Đại Sơn ở trên không lắc lư, ông ta thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phượng Chỉ U, chung quy vẫn không dám động thủ.

Ông ta nắm chặt gậy nhóm lửa trong tay, đầu đổ mồ hôi: "Ta...... ta còn hỏi gì nữa, ngươi đã đến tận nhà ức hiếp nương ngươi rồi, ngươi nói xem vậy có nên đánh hay không."

Ánh mắt Phượng Chỉ U lại lạnh thêm vài phần, một tay bắt lấy gậy nhóm lửa giơ cao trong tay Phượng Đại Sơn, dùng sức một cái, đoạt lấy rồi ném mạnh sang một bên.

Thanh âm cây gậy rơi trên mặt đất, giống như đánh thẳng vào lòng Vương thị cùng Phượng Đại Sơn, hai người không hẹn mà cùng run lên.

Nhưng Phượng Chỉ U lại không để ý, ánh mắt nàng rơi vào trên người Vương thị, nàng nhếch khóe miệng, nở một nụ cười châm chọc: "Đến bây giờ bà còn không nói thật?"

Quỷ mới tin những lời lúc nãy bà ta nói, bởi vì những lời Vương thị vừa nói, quá mức lộ liễu, chẳng qua... Phượng Chỉ U cũng không dám khẳng định, có một số việc vẫn phải hỏi cẩn thận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chuyện này có uẩn khúc gì, nếu không tìm được kẻ đứng sau, nàng làm sao có thể yên tâm?

Thân thể Vương thị căng cứng, chẳng qua vẫn cắn răng thoái thác: "Cái gì gọi ta không nói thật! Ta lúc đó vô cùng lo lắng đệ đệ của ngươi, ta mới nói với nhị tức phụ tìm các ngươi! Hiện tại Chỉ Hạo không có việc gì chính là chuyện tốt, các ngươi kéo nhau tới đây làm gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.