Chương trước
Chương sau
Hai người dìu nhau vào sơn động, trong động là một mảnh đen kịt, phải mất một lúc, mới có thể cảm giác được một vài tia sáng chiếu qua cửa động.

Lúc này thị lực của Túc Tử Thần đã trở nên mơ hồ, đầu đau như búa bổ, bỗng hắn trượt chân một cái, ngã xuống đất.

"Tử Thần!"

Phượng Chỉ U biến sắc, vừa định đỡ lấy hắn, nhưng thân thể Túc Tử Thần này quá nặng, nàngđã bị hắn đè lên cùng ngã xuống đất.

May mà Phượng Chỉ U dùng lực chống đỡ, mới làm cho hai người ngã cũng không nặng lắm.

Giờ phút này, một nửa thân thể Phượng Chỉ U đã bị Túc Tử Thần đè lên, nàng quên cả đau đớn của bản thân, lo lắng hỏi Túc Tử Thần.

"Tử Thần, huynh còn ổn không?"

Hiện tại thân thể Túc Tử Thần cứ liên tục run rẩy, miệng hắn giống như đang lẩm bẩm gì đó.

Nhưng mà...... Phượng Chỉ U không nghe rõ, nàng nhíu mày, đẩy hắn sang một bên, rồi nàng đứng lên, sau đó đỡ hắn nằm sang một bên: "Kiên trì một lát, ta lập tức giải độc cho huynh."

Túc Tử Thần mơ màng vươn tay dùng sức một cái, lần nữa làm Phượng Chỉ U ngã lên người mình, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, môi trên dưới run lên: "Lạnh, lạnh."

Phượng Chỉ U thoáng ngẩn người, mới đảo mắt cái nàng đã lại nằm sấp trên ngực hắn, nàng còn rõ ràng cảm nhận được tim mình đập thình thịnh trong ngực.

Mất một lúc sau, nàng mới lấy lại tinh thần, đáy lòng mặc dù còn hơi lúng túng, nhưng nhìn sắc mặt Túc Tử Thần đã tím tái, nàng vội vàng đẩy hắn ra: "Chịu đựng một chút."

Sau đó nàng trực tiếp khởi động hệ thống giải độc.

"Tít tít."

"Mau giải độc."

"Vâng, chủ nhân."

Sau đó, một giọt máu từ mi tâm Phượng Chỉ U nhỏ xuống mi tâm Túc Tử Thần.

Máu rất nhanh tan ra, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức nàng còn chưa kịp chớp mắt.

Phượng Chỉ U ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng mang theo vài phần lo lắng.

Ánh mắt cũng dần dần rơi vào trầm tư.

Túc Tử Thần đến tột cùng là loại người nào?

Lúc trước nàng từng cho rằng hắn hẳn là người kinh thành, nhưng cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, đương nhiên là vì lúc trước nàng không có quá nhiều bận tâm đến hắn.

Nhưng hiện tại......

Nhóm thích khách vừa mới gặp đó, ai nấy cũng đều là cao thủ, kỹ thuật giết người của bọn chúng càng làm cho nàng không dám khinh thường, phải biết rằng, ở thế giới kia nàng đã từng là sát thủ hàng đầu thế giới.

Đối mặt với những kẻ đó nàng không dám có bất kỳ sơ suất nào.

Mà chủ nhân của những người đó, lại vì cái gì, muốn ám sát Túc Tử Thần?

Điều này không khỏi làm cho nàng nghĩ nhiều.

Đang lúc nàng suy nghĩ, bỗng bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của Túc Tử Thần: "Lạnh..."

Phượng Chỉ U vội lấy lại tinh thần, nghĩ tới hắn cả người ướt đẫm, bây giờ còn bị rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn bị trúng độc, mặc dù vừa mới được giải, thể lực của hắn còn chưa khôi phục, nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn hắn sẽ lại chịu thêm một trận bệnh nặng nữa.

Nàng khẽ nhíu mày: "Huynh chờ một chút."

Nhưng mà nàng đáp lại, là thân thể không ngừng run rẩy của Túc Tử Thần.

Phượng Chỉ U nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong sơn động còn có không ít củi, chắc là của người lúc trước ở lại chỗ này để lại, nàng không quan tâm nhiều, gom đống củi lại, nhặt đá đánh lửa.

Phượng Chỉ U nhìn về phía Túc Tử Thần, ánh mắt bỗng xẹt qua vài phần xấu hổ.

"Tử Thần."

Túc Tử Thần còn đang ngủ, không hề đáp lại.

Phượng Chỉ U ngưng thần, lần nữa hỏi hệ thống trong đại não.

"Hắn còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?"

"Chủ nhân, ít nhất phải hai tiếng nữa, hiện tại ngài nói chuyện với hắn, hắn không thể nghe được đâu."

Phượng Chỉ U nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng lười để ý tới những thứ khác, ngồi xổm trước người Túc Tử Thần.

Bắt đầu cởi bỏ dây lưng của hắn...

Nếu không cởi quần áo của hắn ra hong khô, nhất định sẽ nhiễm bệnh, nếu như hắn không trúng độc còn đỡ, nhưng giờ thân thể vừa mới giải độc xong, căn bản không thể chống đỡ được.

Cứ như vậy, cởi lớp áo này......đến lớp áo khác......

Chẳng mấy chốc, toàn bộ thân trên của hắn trần truồng trước mắt của nàng, mà những vết thương lớn nhỏ cũng lộ ra toàn bộ trước mắt nàng.

Nàng biến sắc, vội vàng lấy dược liệu ra từ không gian, giúp hắn xử lý miệng vết thương, rồi băng bó lại.

"Lạnh......"

Ánh mắt Phượng Chỉ U thoáng đau lòng: "Huynh chờ một chút, một lúc nữa là tốt lên rồi."

Nàng cầm y phục của Túc Tử Thần lên, đưa đến gần đống lửa hong khô.

Mỗi lần hong khô xong một cái, thì giúp hắn mặc vào một cái, cho đến khi làm xong toàn bộ, Phượng Chỉ U mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, khi nàng cúi đầu một cái, nhất thời làm cho sắc mặt nàng hoảng hốt!

Chết tiệt!

Toàn thân nàng vẫn đang ướt đẫm, dáng người lả lướt kia, cùng với một số địa phương nhạy cảm như ẩn như hiện, làm cho sắc mặt Phượng Chỉ U càng ngày càng khó coi.

Nàng vừa mới...... Chính là trong dáng vẻ này xuất ở trước mặt Túc Tử Thần?!

Hắn nhìn thấy tất cả rồi?!

Giờ phút này, Phượng Chỉ U thật sự muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Nhưng nghĩ tới nếu một lúc nữa hắn có thể tỉnh lại, mà quần áo của nàng còn như thế......

"Tít...... Tít...... Chủ nhân, trên người ngài có nhiều vết thương phải xử lý."

Hai mắt Phượng Chỉ U giật giật, quay đầu nhìn thoáng qua Túc Tử Thần, thấy hắn còn đang ngủ, nàng cũng không do dự nữa, trực tiếp cởi dây áo của mình ra.

Chỉ thấy nàng đưa lưng về phía Túc Tử Thần, chậm rãi cởi bỏ từng lớp y phục, cuối cùng thân trên chỉ còn lại một cái yếm.

Thân thể Phượng Chỉ U thoáng căng cứng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Túc Tử Thần, thấy hắn vẫn còn ngủ, lúc này trong lòng mới thở phào một hơi.

Ở trước mặt một nam nhân cởi quần áo, thật đúng là lần đầu tiên, cho dù kiếp trước xã hội cởi mở như vậy, nàng cũng chưa từng làm như vậy.

Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy thảo dược từ không gian ra băng bó cho mình, quần áo thì đặt ở chỗ tảng đá cách đống lửa không xa, chậm rãi hong khô.

Vết thương phía trước còn dễ xử lý, nhưng hai vết thương phía sau băng bó lại rất khó khăn.

Nàng loay hoay hơn nửa ngày cũng không bôi được thuốc lên lưng, Phượng Chỉ U nhíu nhíu mày, cuối cùng mặc kệ, thấy quần áo kia đã khô được một nửa, không còn ướt đẫm trong suốt như lúc nãy nữa, nên nàng định lấy mặc vào.

Nhưng nào ngờ... Phượng Chỉ U vừa cử động, thắt lưng bỗng bị một bàn tay giữ lại.

Sắc mặt nàng hốt hoảng, vội vàng quay người lại, lại phát hiện đôi mắt thâm thúy kia của Túc Tử Thần đang nhìn nàng chăm chú, trong đó còn chứa một loại cảm xúc mà nàng không hiểu.

Chết tiệt, không phải nói hai tiếng nữa sao! Sao lại tỉnh nhanh như vậy!

Nàng gấp gáp muốn đứng dậy, đi lấy quần áo, nhưng Túc Tử Thần lại ngăn nàng lại.

"Ta giúp nàng bôi thuốc."

Phượng Chỉ U biến sắc: "Không cần."

Túc Tử Thần làm ngơ, giơ một tay lên, đoạt lấy thảo dược từ trong tay Phượng Chỉ U, sau đó bôi lên vết thương trên lưng nàng.

Thân thể Phượng Chỉ U căng cứng, hoàn toàn không thể chịu được cảm giác hắn cứ nhìn nàng chăm chú như vậy, nàng hiện tại ở trước mặt, lại chỉ mặc mỗi một cái yếm, sau lưng cơ bản lộ hết ra trước mắt hắn.

Mà phía trước......

Mặt nàng bất giác đỏ lên.

"Ta đã nói là không cần mà!"

Nói xong, nàng muốn đứng lên, Túc Tử Thần lại lần nữa giữ chặt eo nàng, khóe miệng mang theo ý cười sâu xa: "Lúc cởi y phục ta, nàng cũng không xấu hổ như vậy, thoạt nhìn còn rất thuận tay, bây giờ là làm sao vậy?"

Cả khuôn mặt Phượng Chỉ U lập tức đỏ rực, giãy giụa phản kháng: "Mau, buông ta ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.