Chương trước
Chương sau
Mấy hiệp qua đi, trên người Phượng Chỉ U đã có thêm mấy vết thương, máu tươi nhuộm đỏ bốn phía.

Ba tên kia mặc dù thân thể đã bắt đầu hơi khó chịu, nhưng vẫn không có vẻ gì là không chống đỡ nổi.

Tên cầm đầu lại ra hiệu ba người tiếp tục triển khai công kích Phượng Chỉ U.

Ánh mắt Phượng Chỉ U lạnh lẽo, vốn định dùng toàn lực đánh một trận cuối cùng, nhưng thân thể đã không nghe nàng sai khiến nữa, thậm chí cũng không thể bơi bình thường trong nước được nữa.

Ba tên đó nhìn nhau cười, sau đó ra sức xông về phía Phượng Chỉ U.

Nhưng khi bọn họ sắp sửa chạm vào Phượng Chỉ U, thì Túc Tử Thần một thân y phục trắng tuyết đúng lúc xuất hiện, chắn ở phía trước Phượng Chỉ U, ánh mắt lạnh lẽo, liên tục tung ra ba cước, làm cho bộ ba nọ lần lượt ngã nhoài trong nước.

Túc Tử Thần nhanh chóng ôm Phượng Chỉ U vào trong ngực, thấy nàng hô hấp không thoải mái, hắn nhíu mày, lúc thấy nàng có vẻ hết chịu nổi rồi, hắn liền hôn lên môi của nàng.

Phượng Chỉ U thoáng ngẩn ra, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng khi nhận ra hắn đang truyền khí cho mình, nàng mới thả lỏng vài phần.

Đôi môi mỏng kia lạnh như băng, không có một chút khinh bạc nào.

Bộ ba nọ lảo đảo ngoi lên, tiếp tục công kích Túc Tử Thần và Phượng Chỉ U lần nữa.

Túc Tử Thần không nhìn bọn họ lấy một cái, làm như không có chuyện gì, tiếp tục truyền khí cho Phượng Chỉ U.

Nhưng khi bọn họ sắp tới gần, Túc Tử Thần một tay ôm Phượng Chỉ U truyền khí, tay kia thì đặt ở bên hông của mình.

Và sau đó là ba cây ngân châm được bắn ra một cách mạnh mẽ, căn bản không bị lực cản của nước sông ảnh hưởng, đâm thẳng vào tim ba người đó.

Bộ ba kia trong nháy mắt mất mạng, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra, thì đã đi đời nhà ma.

Chiêu Túc Tử Thần vừa sử dụng chính là tuyệt kỹ bí truyền ly hoa bạo vũ châm của Đường Môn, chiêu thức này hoặc là không ra, nếu ra đối phương nhất định sẽ mất mạng, ly hoa bạo vũ châm này đều là đời đời đơn truyền, người được truyền thụ trước đó phải phát ra lời thề độc, nếu có sơ xuất, theo quy tắc của môn phái, ly hoa bạo vũ châm này sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, về sau không được sử dụng và cũng không được truyền ra ngoài, cho nên nếu không phải thời khắc cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không được sử dụng.

Nhưng chiêu thức này đại đa số mọi người cũng chỉ nghe nói, còn người chân chính tận mắt nhìn thấy thì được bao nhiêu đây.

Thế nên về sau tuyệt kỹ này chậm rãi biến thành một truyền thuyết.

Ly hoa bạo vũ châm mỗi bao có một trăm tám mươi cây châm, có thể bắn ra tất cả cùng lúc, cũng có thể bắn mấy cây một lần, tóm lại chính là một châm một mạng.

Đây là lần đầu tiên Túc Tử Thần sử dụng tuyệt kỹ ly hoa bạo vũ châm này, cho dù là lần trước thiếu chút nữa mất mạng hắn cũng không lấy ra sử dụng, nhưng lúc này hắn lại khởi động tuyệt kỹ này, cũng chỉ có một đáp án, đó là vì bảo vệ Phượng Chỉ U mới vạn bất đắc dĩ.

Một lúc sau, Phượng Chỉ U chậm rãi mở hai mắt, vừa nhớ ra nàng còn ở trong lòng Túc Tử Thần, nàng vội vàng đẩy hắn ra.

Trong nháy mắt Túc Tử Thần buông lỏng cánh tay, không ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi.

Phượng Chỉ U hoảng hốt, sao thế này?

Vừa rồi nàng cũng không dùng sức mà, cho dù có dùng sức đi nữa nàng cũng chỉ đẩy một cái, cũng không đến mức phun ra máu thế kia chứ! Chẳng lẽ...... lúc nãy ở trong nước hắn cũng gặp phải tập kích?

Nếu vậy đám người này là nhằm vào hắn mà tới, mà giết mình... Có lẽ chính là muốn diệt khẩu đi.

Phượng Chỉ U vốn định đỡ Túc Tử Thần, nhưng Túc Tử Thần lại lắc lắc tay, ý bảo bọn họ phải nhanh lên bờ, nơi này nguy hiểm.

Phượng Chỉ U cũng ngầm hiểu, trực tiếp cùng Túc Tử Thần bơi vào bờ.

Qua một lúc, hai người mới bò được lên bờ.

Lúc này sắc trời đang tối dần, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên bãi cát quanh sông, một mảnh đỏ rực, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Phượng Chỉ U dưới sự nâng đỡ của Túc Tử Thần lảo đảo đứng dậy, toàn thân ướt đẫm, thân thể lạnh lẽo, nàng không khỏi tựa vào trong ngực hắn để sưởi ấm.

Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt Túc Tử Thần lại lạnh xuống: "Chú ý, có mai phục."

Phượng Chỉ U nhíu mày đưa lưng về phía Túc Tử Thần, nàng áy náy nói: "Ta liên lụy huynh rồi, nếu không để huynh đi theo......"

Túc Tử Thần trực tiếp ngắt lời: "Không liên quan đến nàng, bọn chúng nhằm vào ta mà tới."

"Vút vút......"

Túc Tử Thần vừa nói xong, vô số mũi tên từ trên bầu trời đánh úp lại.

"Cẩn thận, U nhi."

Phượng Chỉ U nhíu mày, tung người nhảy lên, bắt lấy một mũi tên từ trên không trung, dùng nó để chống cự với mưa mũi tên bay tới.

Túc Tử Thần cũng làm theo, tốc độ bọn họ cực nhanh, hơn nữa thành thạo xuyên qua mưa tên.

Trong bóng tối đám người bắn tên thấy không bắn trúng họ, tức muốn hộc máu!

Một tên thủ lĩnh tức giận trợn mắt, chửi thề: "Chết tiệt, tốc độ nhanh như vậy, tất cả dốc sức mà bắn, bắn mạnh nữa lên, bắn bọn họ thành con nhím cho ta."

Ánh mắt Túc Tử Thần dần trở nên lạnh lẽo, đột nhiên tấn công về phía bắn tên, Phượng Chỉ U cũng theo sát phía sau, tốc độ của bọn họ nhanh lẹ, căn bản không cho đám cung thủ cơ hội thở.

"Á!"

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cuối cùng, đám người này cũng bị bọn họ xử xong.

Phượng Chỉ U vừa mới thở hắt ra một hơi, thì thấy một đám hắc y từ bốn phương tám hướng xông tới, xem ra ít nhất cũng phải có hơn một trăm người.

Túc Tử Thần thấy thế, uốn cong ngón tay, đặt ở bên miệng huýt sáo một cái.

Sau đó là một con tuấn mã màu trắng chạy như bay đến, Túc Tử Thần ôm lấy Phượng Chỉ U, đặt nàng lên lưng ngựa.

Phượng Chỉ U kinh ngạc: "Túc Tử Thần huynh muốn làm gì? Sao không lên ngựa, Phượng Chỉ U ta trời sinh đã sợ chết như vậy sao?"

Túc Tử Thần nhàn nhạt cười, lúc này đây nhìn không ra hắn có chút gấp gáp nào, còn dịu dàng dặn dò: "Nàng đi trước, lát nữa ta tới tìm nàng."

Phượng Chỉ U biết đây là thời khắc thập tử nhất sinh, mà Túc Tử Thần nhường cơ hội sống lại cho nàng.

Nhưng mà không cho nàng cơ hội suy nghĩ quá nhiều, con tuấn mã đã chạy như bay, trong khoảng thời gian ngắn Phượng Chỉ U căn bản không thể khống chế được ngựa, cứ thế bị đưa đi khỏi nơi này.

Tên hắc y cầm đầu hô to: "Mấy người đuổi theo, không để người sống......"

"Á!"

Lời còn chưa kịp nói xong, một cây ngân châm đã cắm vào cổ họng hắn ta!

Trong chớp mắt, tên thủ lĩnh trực tiếp mất mạng.

Đám người còn lại ai nấy đều hoảng hốt, liên tục lui ra phía sau, nhưng trong đó có một tên khác lại lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, không phải sợ, chúng ta nhiều người như vậy, sao phải sợ hắn! Hắn ở dưới nước đã bị trọng thương, chúng ta cùng nhau tiến lên, giết hắn, trở về lĩnh thưởng."

Ánh mắt Túc Tử Thần sắc bén, giọng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai bọn họ: "Lĩnh thưởng? Ai cũng đừng nghĩ sống sót rời đi."

Đám người khinh thường cười cợt: "Ha ha, chỉ bằng ngươi, ngươi cho rằng ngươi là thần à? Dọa ta? Nghĩ chúng ta làm kẻ ngốc hết sao? Các huynh đệ cùng lên."

"Vút vút......"

Ly hoa bạo vũ châm lại được khởi động, động tác của Túc Tử Thần tiêu sái phóng khoáng, hơn nữa ngân châm phóng ra bay với tốc độ cực nhanh, một châm một mạng.

"Á!"

Hàng loạt tiếng thét thảm thiết vang lên, vang vọng toàn bộ núi rừng.

Bỗng có một tên hắc y kịp phản ứng, vẻ mặt hoảng sợ, hô to: "Mau rút lui, đây là ly hoa bạo vũ châm, ly hoa bạo vũ của Đường Môn."

Không đợi đám hắc y phục hồi lại tinh thần, Lăng Phong tâm phúc của Túc Tử Thần đã dẫn theo một nhóm cao thủ hàng đầu nhanh chóng bao vây đám người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.