Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Túc Tử Thần mang theo ý cười nhàn nhạt, không nghĩ tới Phượng Chỉ U cũng sẽ có khi nhìn hắn si ngốc như thế, nhưng là hắn không vạch trần.

Sau một lúc ngây ngẩn nhìn ngắm diện mạo mới của Túc Tử Thần, Phượng Chỉ U dần dần lấy lại tinh thần, ngại ngùng lên tiếng hỏi: "Sao huynh lại tới đây."

Túc Tử Thần tùy ý đáp: "Chuyện của ta đã làm xong rồi, nên muốn lên trấn giúp nàng, xem có cần ta làm gì không."

Khóe miệng Phượng Chỉ U bất giác giật giật: "Thật ra cũng không có gì cho huynh làm, nhưng huynh chỉ cần đứng ở cửa, ta đảm bảo việc làm ăn của ta sẽ ngày càng tốt hơn."

Phượng Chỉ Minh không kìm được, cười ra tiếng, mà trán Túc Tử Thần cũng giống như mọc thêm ba vạch đen, giơ tay điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng.

"Nàng đây là muốn rao bán ta à."

Phượng Chỉ U tinh nghịch cười nói: "Để huynh đứng ở cửa tiệm cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào mà, tài nguyên tốt như này mà không tận dụng, sẽ bị uổng phí nha."

Túc Tử Thần nhíu mày: "Nha đầu nàng thật là vì tiền cái gì cũng làm được."

"Ta nào có."

Phượng Chỉ U phụng phịu nói, trông giống như tiểu hài tử đang làm nũng.

Phượng Chỉ Minh cười ha ha: "Ta ở đây có phải làm bóng đèn rồi không, hay là ta tránh đi một lúc nhé."

Phượng Chỉ U thẹn thùng cười: "Ca ca sao huynh còn lấy muội muội ra nói đùa như thế, bao che cho người ngoài sao, lát nữa muội sẽ nói cho tẩu tử biết."

Mấy người đùa giỡn một lúc, Túc Tử Thần nhìn thoáng qua Phượng Chỉ U, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi trên đường tới đây ta thấy Trịnh lão gia và một tên hộ vệ ở trước cửa tiệm thì thầm gì đó, có thể ông ta sẽ gây bất lợi cho nàng, nàng cẩn thận một chút."

Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, Trịnh lão gia này một bụng xấu xa, lúc nãy đến nói muốn mua cửa hàng này, bị ta cự tuyệt, sau này chắc chắn sẽ tính kế ta, chẳng qua Phượng Chỉ U ta không sợ, đúng rồi, huynh tới đây bằng cách nào? Lúc ta và ca ca đi thấy hai chuyến xe bò trong thôn đều đã đi hết rồi."

Ánh mắt Túc Tử Thần lộ ra vẻ không để ý, lên tiếng: "Trong nhà không phải có sẵn ngựa sao, ta thuận tiện cưỡi tới."

Phượng Chỉ U kinh ngạc, không thể tin hỏi lại lần nữa: "Ý huynh là huynh cưỡi ngựa của Cố Thiên Nhai tới đây?"

Túc Tử Thần khẽ gật đầu: "Hôm nay hắn ta vừa vặn cưỡi một con ngựa tới cho ta xem, ta thấy không tệ, nên lấy cưỡi tới đây."

"Cái này......"

Phượng Chỉ U vốn còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại đột nhiên không muốn nói nữa.

Hai người bọn họ rõ ràng chính là quan hệ thù địch, bây giờ sao lại hòa hợp nhanh vậy, có thể giống như nàng nghĩ, bọn họ là cùng một loại người, chỉ mong không phải kẻ địch.

"Ơ, đây là công tử nhà ai, sao lại tuấn tú như vậy, nếu ta trẻ lại mười tuổi, ha ha..."

Lúc này Tôn phu nhân ở phòng trong chăm sóc da mặt xong thì đi ra, nghe nàng ta nói vậy, các phụ nhân khác cũng tò mò đi ra xem.

Kết quả mọi ng đều bị bộ dạng tuấn tú của Túc Tử Thần làm cho kinh ngạc......

"Chỉ U, công tử này bộ dạng cũng thật tuấn tú, còn tuấn tú hơn so với vị Cố công tử lần trước tới."

"Đúng vậy, Chỉ U, công tử này là ai vậy, năm nay bao nhiêu tuổi? Muội muội nhà ta năm nay đã mười lăm, cũng nên tìm vị hôn phu rồi, ta thấy công tử này và muội muội của ta rất xứng đôi, Chỉ U ngươi có thể giới thiệu cho tỷ tỷ được không."

Đối mặt với mấy lời khen ngợi Túc Tử Thần này của các phụ nhân, Phượng Chỉ U chỉ cười mà không nói.

Còn Phượng Chỉ Minh đứng bên cạnh lại mỉm cười giải thích: "Các vị phu nhân, các vị cũng đừng nhớ thương nữa, người này đã là muội phu ta rồi."

Túc Tử Thần vừa rồi còn hơi đen mặt, nhưng nghe thấy Phượng Chỉ Minh nói như vậy, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Các phụ nhân nghe thấy hai chữ 'muội phu', thì lập tức phản ứng lại.

Có người ngượng ngùng ho khan một tiếng: "A, ha ha...... Thì ra là phu quân của Chỉ U à, nam nhân tuấn tú như vậy cùng Chỉ U tuyệt đối là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, mọi người đừng nhớ thương người ta nữa nha."

Tôn phu nhân cười khẽ lên tiếng: "Ai nha đáng tiếc, ta vừa rồi còn thấy không tệ, ai ngờ đã có chủ rồi."

"Hai người trai tài gái sắc, thật sự rất xứng đôi, có gì đáng tiếc đâu."

"Được rồi, các ngươi cũng đừng nói nữa, đáng tiếc cái gì, dù sao cũng không phải của các ngươi."

Mọi người nói giỡn một lúc, rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Thoáng cái đã đến buổi chiều, thấy trong tiệm không có người, Phượng Chỉ U cũng đóng cửa sớm, trong nhà còn có một số việc chờ nàng xử lý.

Phượng Chỉ Minh đánh xe bò, Túc Tử Thần từ xa dắt tới một con ngựa trắng.

Phượng Chỉ U giật mình nhìn, thì thào lẩm bẩm: "Thật là một con ngựa tốt, đẹp giống như người."

Túc Tử Thần vờ như không nghe thấy, vẻ mặt nghi hoặc hỏi nàng: "Chỉ U nàng nói gì?"

Phượng Chỉ U lúng túng cười đáp: "Ta...... ta, không có, ta nói con ngựa này thật tốt."

Túc Tử Thần nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng là một con ngựa tốt, rất nghe lời, có muốn cưỡi thử không?"

Phượng Chỉ U thầm nghĩ, có thể từ trong miệng Túc Tử Thần nói ra tốt, chỉ sợ thế gian này cũng chẳng có mấy thứ, nhưng vừa nghe hắn hỏi như vậy, đã làm cho dục vọng cưỡi ngựa của Phượng Chỉ U sục sôi lên, nhưng nàng không biết cưỡi ngựa nha!

Kiếp trước nàng chỉ lái xe thôi, làm sao được chơi qua trò này, nhưng nhìn con tuấn mã này, trong lòng nàng thật sự rất ngứa ngáy.

Túc Tử Thần cũng nhìn ra tâm tư Phượng Chỉ U, khẽ cười: "Không có việc gì, con ngựa này rất nghe lời, có ta ở phía sau, nàng sẽ không bị ngã đâu."

Thì ra Túc Tử Thần muốn cùng nàng cưỡi con ngựa này.

Nhưng như vậy không tốt......

Đang lúc Phượng Chỉ U do dự, Túc Tử Thần đã nhảy lên lưng ngựa, vươn tay ra nói với Phượng Chỉ U: "U nhi, lên đây đi, không cần sợ."

Trong lòng Phượng Chỉ U thầm cảm thán, ta đây nào có sợ ngựa, mà chính là sợ người trên ngựa cơ.

Phượng Chỉ Minh nhìn muội muội nhà mình hơi đỏ mặt, vội hòa giải nói: "Muội muội, nếu không dám cưỡi ngựa, thì lại đây ngồi xe bò đi."

Đặng Kỳ Kỳ len lén véo Phượng Chỉ Minh một cái: "Chàng cái đầu gỗ này, mau đánh xe đi, muội muội là một cô nương, chúng ta ở chỗ này muội muội sao dám lên ngựa đây."

Phượng Chỉ Minh ngẩn ra một lúc, sau đó khẽ gật đầu: "Vẫn là nương tử nói đúng, đi."

Phượng Chỉ Minh hô một tiếng, chiếc xe bò chậm rãi rời đi.

Phượng Chỉ U nhất thời đỏ mặt: "Hai người, sao lại giúp người người vậy chứ."

Túc Tử Thần mỉm cười nhìn Phượng Chỉ U: "Lúc này hẳn là nàng phải lên ngựa của ta rồi?"

Khóe miệng Phượng Chỉ U giật giật, cũng không nói gì nữa, nhìn bàn tay đang chìa ra của nam tử trên lưng ngựa, nàng nắm lấy, còn hắn thì chỉ là nhẹ nhàng nhấc một cái nàng đã ngồi lên lưng ngựa rồi.

Mà phía sau vừa vặn tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Phượng Chỉ U nhất thời hơi xấu hổ, thân thể bất giác nghiêng về phía trước, nhưng mà, vừa mới nhích ra được một chút, đã bị hắn ôm vào trong lòng.

Thân thể Phượng Chỉ U lập tức trở nên hơi căng cứng, theo bản năng lại muốn nghiêng về phía trước, nhưng hắn lại giữ chặt nàng, không cho nàng lộn xộn.

Sau đó, hắn kề bên tai nàng nói khẽ: "Cách ta xa như vậy làm gì? Nàng vốn không biết cưỡi ngựa, nếu không dựa vào ta, lỡ như ngã xuống, đến lúc đó cho dù nàng không đau, nhưng ta cũng sẽ đau lòng nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.