Chương trước
Chương sau
Vừa nghe xong lời này, mẹ chồng nàng dâu nọ hết sức sững sờ, hiển nhiên ai cũng không ngờ được Phượng Chỉ U lại có thể nói ra lời như vậy, nhất thời hơi há hốc mồm.

Chỉ là sau khi phản ứng lại, sắc mặt hai người trong nháy mắt trở nên rất khó coi, Vương thị càng phẫn nộ đến mức thở dốc, chỉ thẳng vào mặt Phượng Chỉ U, rống lớn: "Đồ đê tiện nhà ngươi! Tử tế với ngươi, ngươi lại giở thói ngang ngược rồi phải không?!"

Vẻ mặt Phượng Chỉ U cũng hoàn toàn trầm xuống, nàng một chữ cũng không nói, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Vương thị.

Vương thị thoáng run sợ, chẳng qua lại ngại mất mặt, càng không có ý định muốn thu tay lại, ánh mắt cũng trừng lên cậy mạnh.

Qua một lúc, bà ta cố nén sự hoảng loạn trong lòng, cắn răng hỏi Phượng Chỉ U: "Ngươi... ngươi nhìn ta như vậy làm gì!"

Mà ánh mắt Phượng Chỉ U, thế nhưng so với vừa rồi còn lạnh hơn vài phần, làm cho ngực Vương thị cũng run lên theo, lại sững sờ không nói nên lời một chữ.

Nhưng bà ta lại nghĩ tới mình là trưởng bối của Phượng Chỉ U, hơn nữa còn là người thứ hai có tiếng nói trong cái nhà này, sao có thể để cho một tiểu nha đầu như Phượng Chỉ U hù dọa được, sau đó bà ta vừa định ưỡn ngực, gia tăng khí thế của mình.

Nhưng không ngờ ánh mắt Phượng Chỉ U đột nhiên trở nên sắc bén, bắn thẳng vào mặt Vương thị.

"Tôi không thích người ta bị chỉ vào mặt nói chuyện."

Giọng nàng lạnh như băng, chói tai đến cực điểm, làm cho thân thể người nghe cũng không tự giác run lên theo, Liễu Quế Lan đứng một bên vẫn luôn không nói gì, rõ ràng đã bị khí thế của Phượng Chỉ U hù dọa.

Loại khí thế này, lão thái bà giống như là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chẳng qua một ánh mắt, liền giống như có sức mạnh đóng băng tất cả, làm cho người ta đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Ngươi......!"

Sắc mặt Vương thị khó coi đến cực hạn, nhưng là cái tay kia lại vẫn không buông xuống, tuy rằng đáy lòng sợ hãi, nhưng, nếu như hiện tại bà buông tay, chẳng phải là đại biểu bà sợ hãi Phượng Chỉ U sao!

Đặng Kỳ Kỳ ở một bên, trong lòng tuy rằng rất ngạc nhiên khi Phượng Chỉ U xuất ra khí thế lớn như vậy, nhưng không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy hả giận!

Các nàng vẫn luôn bị Vương thị chèn ép, có thể nói bà ta nói cái gì, thì nhà nàng phải làm cái đó.

Hiện tại có muội muội ở đây, mặc dù Vương thị không còn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng là cái dạng này, cũng đã đủ rồi, không không không, không thể nói như vậy.

Bởi vì...... Phượng Chỉ U như vậy, thật sự rất đã!

Sau này nếu có thể khiến cho Vương thị bớt ức hiếp bọn họ, vậy cuộc sống của bọn họ, có thể nói là sẽ thay đổi đáng kể rồi.

Phượng Chỉ U thấy bà ta không thu tay về, khí tức phóng ra lại lạnh thêm ít nữa, nhất thời làm cho thân thể các nàng đều trở nên run rẩy, mặc dù Vương thị không bỏ tay xuống, nhưng bàn tay kia vừa rồi vẫn chỉ thẳng vào mặt Phượng Chỉ U, giờ đã chuyển xuống vị trí xương quai xanh.

"Ngươi...... Ngươi...... Ta là mẫu thân của ngươi, ngươi lại mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy?!"

Phượng Chỉ U cười lạnh ra tiếng: "Mẫu thân?"

Chỉ là hai chữ như vậy, chẳng qua chính là một câu chất vấn ngược lại, nhưng lại hàm chứa sự trào phúng lạnh lùng.

Làm cho người ta nghe đều cảm thấy không thoải mái, Vương thị cắn răng, ra vẻ thương tâm buông tay xuống, đồng thời ôm lấy ngực của mình, khóc than: "Ai nha, dù không phải con ruột, nhưng sao lại khác nhau vậy a! Những năm này ta cũng không trải qua ngày tháng tốt lành gì, cho nên không thể cho ngươi được ăn ngon uống tốt, nhưng ta cũng đâu có thiếu ngươi một miếng ăn nào, ít nhất còn không để cho ngươi đói rét, thế nhưng ngươi giờ thì tốt lắm, vậy mà lại bắt đầu châm chọc ta, ai u, ta không sống nữa mà."

Vương thị đang không ngừng ôm ngực khóc than, nhưng chỉ có chính bà ta biết, hoàn toàn là diễn trò mà thôi, mà một phần cũng vì sợ khí thế vừa rồi của Phượng Chỉ U, bà ta thật sự không dám chỉ vào người ta nữa.

Nhưng cái dáng vẻ khóc than khổ sở này của bà ta, cũng không có nghĩa là bà ta sẽ có thể chiếm được chỗ tốt gì.

Bởi vì......

Ở trong mắt Phượng Chỉ U, bà ta chẳng là cái gì cả.

Ánh mắt Phượng Chỉ U mang theo châm chọc, chẳng qua khí tức rét lạnh trên người cũng không giảm đi nửa phần.

Nàng vẫn nhìn về phía Vương thị: "Buồn cười, đồ ăn thức uống của tôi, đều là tôi tự mình kiếm được, còn bà và nữ nhi của bà tiêu hết bạc tiết kiệm của mẫu thân tôi không nói, còn để cho huynh muội chúng tôi làm nô lệ cho hai mẹ con các ngươi sai khiến, thật đúng là nói láo không chớp mắt."

Vương thị nhất thời nghẹn lời, cho dù lời Phượng Chỉ U nói đều là sự thật, nhưng bà ta cũng không thể thừa nhận, bà ta vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Liễu Quế Lan liếc qua, nhất thời hiểu được lão bà kia đang nghĩ đến số bạc tiết kiệm tiện nhân kia lưu lại.

Bà ta cũng đã tiêu hết rồi, làm sao có thể lại lôi ra được, vì thế bà ta không chút do dự thẳng thừng thoái thác: "Ngươi nói bậy cái gì! Nương ngươi để lại cái gì, nàng ta có thể kiếm bạc à, ta còn không biết sao."

Phượng Chỉ U bình tĩnh nhìn nàng: "Không vội, sớm muộn gì cũng có một ngày bà phải nhổ ra thôi, chẳng qua tôi muốn nói với bà lần cuối, tôi ấy à, không thích phiền toái, nhưng tôi chưa bao giờ sợ phiền toái, nếu như..."

Nói tới đây, Phượng Chỉ U cố ý dừng lại một chút, đôi mắt cũng dần dần trở nên sắc bén: "Các ngươi muốn gây phiền toái cho tôi, vậy tôi cũng nguyện ý phụng bồi đến cùng, hơn nữa..."

Phượng Chỉ U lại dừng lại một chút, dĩ nhiên làm cho trái tim của Liễu Quế Lan và Vương thị cũng căng lên theo, giống như là loại đang chịu hình phạt, từng chút từng chút một, làm cho hai người các nàng trở nên sợ hãi.

"Hơn nữa, con người tôi không thích nhất chính là người khác thay tôi quyết định cái gì, lại càng không thích người khác tự ý chủ trương, một lần hai lần không để ý tới, là đang cho các ngươi cơ hội, đừng để đến cuối cùng trở mặt, mọi người ai cũng không vui vẻ được đâu."

Dứt lời, Phượng Chỉ U dứt khoát mặc kệ hai người bọn họ, xoay người rời đi.

Sắc mặt Liễu Quế Lan vặn vẹo khó coi: "Ngươi đứng lại!"

Lão thái bà thân là tổ mẫu, bây giờ lại bị một tiểu bối cảnh cáo?! Làm sao có thể nuốt được cục tức này?

Phượng Chỉ U đứng lại, nhưng không quay người lại, chỉ đang chờ xem Liễu Quế Lan muốn nói gì.

Phượng Chỉ Minh cùng Đặng Kỳ Kỳ đứng một bên, ai cũng không lên tiếng, nhưng cánh môi hai người cũng không tự giác mím lại, rõ ràng hơi lo lắng.

Liễu Quế Lan cắn răng, vừa định giơ tay lên chỉ vào Phượng Chỉ U, nhưng nghĩ tới ánh mắt vừa rồi nàng nhìn Vương thị, cùng với khí thế lạnh lẽo ra vừa rồi, nhất thời không dám giơ tay lên.

Chỉ có thể tức giận nói: "Một tiểu bối như ngươi, hôm nay vậy mà dám lớn tiếng cảnh cáo trưởng bối? Hiếu đạo của ngươi đi đâu rồi hả? Đây là chuyện ngươi nên làm?! Hả? Bất kể nói thế nào đi nữa, ta vẫn là tổ mẫu của ngươi, ngươi đang làm gì vậy hả!"

Ánh mắt Phượng Chỉ U hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng xẹt qua vài phần chán ghét.

Nàng chậm rãi xoay người, trong mắt đều mang theo sự trào phúng, nàng cười châm chọc nói: "Đối với một người luôn muốn bán tôi đếm tiền, còn muốn tôi muốn hiếu thuận gì nữa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.