🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này Phượng Chỉ Minh mới giật mình, còn chưa biết thoái thác như thế nào, Phượng Chỉ U đã thảnh thơi lên tiếng: "Chút bạc này của đại ca tổ mẫu người cũng đừng nhớ thương nữa, tạm thời tôi còn nợ bọn họ, dù sao hiện tại việc làm ăn chưa tốt, với lại đợi đến khi bọn họ sau này có con, tôi gom lại rồi đưa cho bọn họ sau."

Liễu Quế Lan trừng mắt: "Xem ra lão thái thái ta không được trọng dụng rồi, tôn nữ à, hôm nay ta chủ yếu tìm ngươi tới là muốn nói với ngươi, từ nay về sau ta sẽ đến ở nhà ngươi, nhìn xem hai ngày nay không người chăm sóc ta đã gầy đi rồi, về nhà ngươi bồi bổ cho ta đấy."

Phượng Chỉ U nhíu mày: "Tổ mẫu người vẫn là ở chỗ cha đi, mấy hôm nay tôi bận trong bận ngoài, cơm cũng không có mà ăn, hơn nữa còn mang theo Chỉ Hạo, người cũng đừng thêm gánh nặng cho đứa cháu gái này nữa."

Liễu Quế Lan vừa nghe thì cơn tức bùng nổ: "Phượng Chỉ U! Ta thấy ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, có vài đồng tiền rách thì không nhận tổ mẫu này nữa rồi, trong lòng còn biết hiếu thảo là gì nữa không hả, có phải muốn ta lan truyền chuyện này ra ngoài, để cho mọi người nhìn xem tôn nữ của ta là cái dạng gì không!"

Phượng Chỉ U bất đắc dĩ buông thõng tay, khẽ cười nói: "Tổ mẫu, nếu người không cảm thấy mất mặt, thì cứ tùy tiện truyền ra ngoài đi, huống hồ từ khi tôi còn nhỏ, người đối với tôi cũng không được tốt lắm, ngoài đánh với chửi ra thì cũng không có ấn tượng gì khác, hơn nữa còn cha nương tôi còn ở đây, sao có thể đến phiên người làm cháu gái là tôi nuôi người chứ."

Liễu Quế Lan tức giận nói không ra lời: "Ngươi... không cho ta về cũng được, ba huynh muội các ngươi nghe đây cho ta, mỗi tháng giao nộp cho ta hai lượng bạc, làm tiền dưỡng lão."

Phượng Chỉ U cũng không lên tiếng nữa, dù sao nàng cũng sẽ không cho.

Nhưng lúc này Quý Hiểu Hà đã đứng ngồi không yên: "Tổ mẫu, đề nghị này của người cháu không có ý kiến gì, nhưng nhị phòng chúng cháu là cái dạng gì, người cũng đều nhìn thấy rồi đó, đến miếng cơm ăn cũng là vấn đề, chúng cháu nào còn dư thừa bạc nữa chứ!"

Liễu Quế Lan trừng mắt nhìn Quý Hiểu Hà: "Trong tay không có bạc thì không biết kiếm sao? Làm ở chỗ Phượng Chỉ U kia không phải một ngày có thể được năm trăm đồng sao? Bốn ngày không phải đã kiếm đủ hai lượng bạc này rồi à?"

Quý Hiểu Hà chớp chớp mắt: "Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta và ca ca ngươi đến chỗ ngươi làm việc, năm trăm văn một ngày phải thanh toán luôn cho chúng ta."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Nhị tẩu và nhị ca nếu nguyện ý đến đây, tôi cũng không phản đối, bạc này một ngày trả một lần chỉ sợ hơi khó khăn, người làm muội muội là tôi, nếu kiếm được tiền, tiền công của hai người khẳng định là một xu cũng không thiếu, nhưng nếu như phải bồi thường tiền, thì..."

Nàng dừng lại, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, như cười như không nói: "Vậy chỉ có thể xem như các người phải giúp muội muội tôi đó."

Quý Hiểu Hà hoàn toàn lạnh mặt: "Gì, cái này không thể được, nếu muốn chúng ta làm việc thì tiền ngày nào trả ngày đó, nếu không thì chúng ta cũng không làm, chúng ta cũng không phải nô lệ."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Nhị tẩu đúng là biết đảo ngược trắng đen, nếu tẩu đã không muốn, thì cũng không cần đến."

Quý Hiểu Hà tức giận run rẩy: "Ngươi...... Phượng Chỉ U trong tay ngươi sao có thể không có bạc, chúng ta đến chỗ ngươi làm việc nhất định phải trả tiền trong ngày cho chúng ta."

Phượng Chỉ U lạnh nhạt nói: "Nhị tẩu lại còn muốn tôi nói trắng ra nữa à, nhị phòng các ngươi có thể làm gì? Ta cũng không thể nhịn ăn để có bạc, hái thảo dược thanh toán luôn trong ngày, nếu muốn thì các ngươi làm đi."

Quý Hiểu Hà chỉ vào Phượng Chỉ U giận dữ nói: "Phượng Chỉ U ngươi có ý gì? Hái thảo dược một ngày được mấy đồng, dựa vào cái gì mà trả cho đại phòng những năm trăm văn, nhị phòng chúng ta phải hái dược liệu kiếm mấy đồng rách nát kia."

Đáy mắt Phượng Chỉ U bỗng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Quý Hiểu Hà: "Bạc tôi kiếm được, tôi muốn cho ai thì cho người đó, tẩu cũng đừng so sánh với đại phòng, mười nhị phòng cũng không bằng được một đại phòng đâu."

Thân thể Quý Hiểu Hà run lên, hoàn toàn bị khí thế của Phượng Chỉ U dọa sợ, chỉ là vừa nghĩ tới nàng chẳng qua chính là đồ vô dụng, lúc này mớ lại cường thế lên.

Phượng Chỉ Thu không chịu nổi nữa lạnh lùng lên tiếng: "Phượng Chỉ U ngươi nói cái gì vậy? Thật cho rằng nhị phòng chúng ta dễ bắt nạt sao, trong nhà này có việc gì ta chưa từng làm?!"

Phượng Chỉ U không giận mà cười: "Nếu nhị ca nói nhị phòng huynh có khả năng, vậy không bằng thử xem, bên ngoài có ba thùng hàng lớn, chuyển lên xe bò cho tôi đi."

Phượng Chỉ Thu căn bản không thèm suy nghĩ gì, đi thẳng vào trong viện Phượng Chỉ U, nhìn ba cái thùng lớn màu đen, không hề nghĩ ngợi, đi lên ôm lấy một cái trong đó, nhưng dùng sức nhấc lên nhiều lần, mà cái thùng vẫn mảy may di chuyển.

Thấy Phượng Chỉ Thu đầu đầy mồ hôi, Phượng Chỉ U nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới trước mặt một cái thùng khác, dùng cách thức tương tự nhưng căn bản như không mất tí khí lực nào, đã bê được thùng chứa đầy mỹ phẩm đưa lên xe bò rồi.

Sắc mặt Phượng Chỉ U đều là khinh thường, thậm chí bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị ca huynh nói xem huynh có phải phế vật không? Cứ như vậy mà sống đi, phân gia rồi cũng không cần trộm lười nữa đâu.?

Lúc này mặt Phượng Chỉ Thu đã đỏ như đít khỉ, không nói gì, chạy thẳng về phòng.

Quý Hiểu Hà cũng không nhịn được, trở về mắng mỏ Phượng Chỉ Thu một trận.

Phượng Chỉ Minh cũng chạy tới, trong lòng có hơi không được tự nhiên, ít nhiều lo lắng nhị phòng: "Muội muội, lời kia của muội có phải hơi ác liệt rồi không?"

Phượng Chỉ U thở dài một hơi, nhìn hắn ta: "Đại ca, nếu muội không làm như vậy, nhị phòng sẽ không bao giờ trưởng thành nổi."

Liễu Quế Lan vừa nhìn mọi người chạy hết, tức giận đập loạn một hồi, nhưng nhìn lại thì, đồ đập phải đều là đồ sắc không thể vỡ mà thôi.

...

Ngày hôm sau.

Trấn Tập An.

Tiếng trống chiêng, tiếng pháo nổ không hẹn mà cùng truyền đến, cảnh tượng có vẻ rất náo nhiệt.

Phượng Chỉ U ngồi trên xe bò không khỏi tò mò, thấy một lão bá đứng trên đường, trực tiếp hỏi: "Đại bá hôm nay là ngày gì, sao còn đốt pháo?"

Đại bá kia cực kỳ kinh ngạc, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Chỉ U: "Ai, cô nương này ngươi không biết sao? Trịnh lão gia vừa mời vị hoàng thương trong kinh đến trạch viện, Trịnh gia ngày nay thật đúng là như nở mày nở mặt!"

Phượng Chỉ U nhướn mày, lập tức kịp phản ứng!

Phu nhân Trịnh lão gia này không phải là Trương Oánh Oánh sao.

Ngày đó vì để cho hài tử của nàng ta được ăn cá, cố ý đồng ý với nàng, sắp xếp cho nàng gặp mấy người hoàng thương kia một lần.

"Thì ra là thế, mau dừng xe."

Phượng Chỉ U vội xuống xe: "Hai người tới cửa hàng trước đi, muội còn có chút việc phải làm, giúp muội nói với mấy vị khách đã đến, chờ xử lý xong muội sẽ trở lại."

Phượng Chỉ Minh thấy Phượng Chỉ U kích động xuống xe, cũng không hỏi nhiều, hôm nay Túc Tử Thần phải ở nhà làm việc, cho nên xe bò này được Phượng Chỉ Minh chạy tới.

Cửa chính Trịnh gia.

Phượng Chỉ U vừa muốn đi vào, hai gia đinh trông cửa lập tức dùng trường thương trong tay ngăn Phượng Chỉ U lại.

Một người trong đó lạnh mặt lên tiếng: "Này, làm gì vậy, không có việc gì đừng mò mẫm tới chỗ này đi dạo, nơi này há cho một nha đầu nghèo kiết xác như ngươi có thể đi vào?"

Sắc mặt Phượng Chỉ U hơi lạnh, nhưng không để ý tới bọn họ, chỉ bình tĩnh đáp: "Tránh ra, ta có việc tìm phu nhân nhà ngươi."

Hai hộ vệ đánh giá Phượng Chỉ U từ trên xuống dưới, vẻ khinh bỉ ghét bỏ trên mặt hết sức rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.