Liễu lão thái thái cũng không chịu nổi ánh mắt của những vị phu nhân khác như đang muốn đâm vào xương cốt bà, khuôn mặt tràn đầy tức giận, trách mắng: “Nhìn xem ngươi dạy dỗ nữ nhi làm được chuyện tốt gì, gây ra chuyện mất hết thể diện Liễu gia, còn không mau đưa nó trở về, đứng lại nơi này không thấy xấu hổ sao?”
Liễu đại phu nhân so với Liễu lão thái thái lại càng cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, liếc mắt dò xét Tề phu nhân, trong ánh mắt âm lãnh tới cực điểm, đỡ Liễu Dịch Thanh nhanh chân rời khỏi nơi này.
Đứng ở phía sau luống hoa hồng đang được cắt sửa, Vân Khanh lẳng lặng thưởng thức trò hay rồi mỉm cười lạnh lùng, còn muốn chạy? Cho các người rời khỏi đây cũng không phải việc gì lớn, kịch hay cũng chỉ mới bắt đầu. Sửa sang lại vạt áo, nàng nhẹ nhàng chậm rãi từ phía sau bước ra: “Nương, chỗ này có chuyện gì sao, làm phiền các vị phu nhân phải đứng lại đây?”
Giọng nói này đưa sự chú ý của mọi người trở lại, ngay từ đầu vào đây mục đích chính là muốn tìm Trầm gia đại tiểu thư, Tạ thị từ từ bước đến hỏi: “Vừa rồi nương nghe Tề phu nhân nói con choáng váng như muốn ngã, tại sao đi vào tìm lại không tìm được con?”
Ánh sáng màu vàng từ bên trên chiếu xuống, xuyên qua những tán hoa mà hoa tượng phí tâm tạo thành, lướt qua khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Vân Khanh, gương mặt nàng mang theo ý cười thanh nhã, làn váy lay động như đóa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/188274/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.