Trong Vị Ương cung, Tử Cấm Thành, mây bay phấp phới.
Hai cô gái đang đứng dưới cây hoa hạnh, dáng người thướt tha như ánh sáng lóa mắt, hào quang quyến rũ còn nhiều hơn so với hoa hạnh đằng sau lưng. Nhưng thần sắc của hai người lại không giống với cảnh xuân rực rỡ như vậy, quanh quẩn giữa các nàng có một khí tức bi thương như có như không.
Một thị nữ bưng một khay hồng ngọc đi tới, đứng ở trước mặt một người trong đó, cúi đầu kính cẩn hỏi: “Trân phi nương nương, bệ hạ sai nô tỳ tới hỏi trong số hình dạng của các loại trâm này, người thích kiểu nào?”
Lúc nữ tử nghe thấy bốn chữ "Trân phi nương nương", trong ánh mắt nàng bộc lộ ra một chút xa lạ, còn có một sự chán ghét nhạt nhẽo. Chương Oánh vẫn có chút chưa quen với danh xưng này, mặc dù danh xưng này mang tới vinh hoa phú quý cho nàng và là sự sủng ái mà người khác có mơ cũng không được.
Vị Ương cung là cung điện gần chỗ Minh đế nhất, từ sau khi khai triều vẫn chưa có phi tần nào vào ở. Mái cong uốn lượn, nóc nhà bằng ngọc lưu ly, trang sức tinh xảo, trang trí lộng lẫy, mỗi một chỗ đều tuyển chọn vật phẩm thượng hạng để chế tác trong cung. Bởi vì bộ Công và bộ Nội vụ đều biết Minh đế coi trọng đặc biệt vị Trân phi này, cho nên mỗi một vật đều cực kỳ để tâm.
Mà mấy ngày nay, các đồ vật cần thiết trong đại lễ phong phi, mỗi một kiểu, Minh đế đều sai người chuẩn bị một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470760/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.