Khuôn mặt thanh tú của Cổ Thần Tư đỏ lên, nhịn xuống hổ thẹn trong lòng, nói với Vân Khanh: “Ta cùng lắm là hồ đồ trong chốc lát nên đã dùng bài thơ đó. Không so được với vài người, đính hôn rồi cũng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, qua lại cùng du côn, cuối cùng bị người ta hủy hôn nên chạy trốn tới kinh thành!”
Tạ thị nghe thấy lời này, khuôn mặt lập tức trầm xuống, tuy sự việc đã qua hai năm, nhưng bà biết Cổ Thần Tư đang nói gì, lập tức tức giận nói: "Cổ tiểu thư nói lời phải chú ý một chút, đừng có chỉ cây dâu lại mắng cây hòe mà giảm phúc đức!"
Tạ thị thường ngày là người cực kỳ ôn hòa, song là những chuyện không liên quan đến con gái, nhưng lúc này nghe được ý của Cổ Thần Tư nói có liên quan đến con gái, liền tức giận cao giọng nhắc nhở.
Cổ Thần Tư chứng kiến sự tức giận của Tạ thị, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, càng tỏ ra đắc ý nói: "Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, cái gì mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Mọi người ở đây có ai không biết "có vài người" là chỉ người nào, đừng cho rằng đi tới kinh thành là có thể xóa sạch tất cả những việc trước đây đã làm ở Dương Châu. Thẩm Vân Khanh, việc ta làm so với cô qua lại với du côn, đơn giản là không đáng để nói."
Cổ Thần Tư nói xong, đi tới bên cạnh Hàn Nhã Chi, sóng mắt dạo qua một vòng ở trên khuôn mặt của Ngự Phượng Tùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470753/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.