Chương trước
Chương sau
“Ta có gì phải hối hận?” Trên mặt Hách Liên An Nguyên đầy vẻ khinh thường, thời khắc này hắn mới là người ở vị trí chủ đạo, Vân Khanh bị hắn bắt đến đây, chỉ cần một buổi tối không thể về phủ, đến lúc đó sự trong sạch sẽ mất. Người Đại Ung vô cùng coi trọng danh dự của nữ tử, đến lúc đó chuyện này truyền ra ngoài, ai lại muốn một nữ tử không còn danh dự làm dâu hoàng thất. Những lời Vân Khanh nói đối với hắn ta cũng chỉ là che giấu trái tim đang hoảng sợ mà thôi, nhưng cũng tốt hơn so với những khuê tú chỉ biết thét chói tai, rơi lệ.
Vẻ mặt của hắn rơi vào đáy mắt Vân Khanh, đổi lấy một ý cười thanh nhã như đóa hoa sen: “Thái tử, người nhất định cảm thấy bắt cóc ta tới đây, đến lúc đó có thể khiến Cẩn Vương thế tử hổ thẹn, vị hôn thê của hắn đã trở thành thị thiếp của người, đối với nam nhân mà nói, đây là chuyện không cách nào tiếp nhận nổi. Dù sao trước đây trên chiến trường người cũng đã thua hắn, lại luôn không vãn hồi được thể diện, chỉ có làm ra chuyện bắt cóc này mới đoạt lại được tôn nghiêm người vẫn canh cánh trong lòng. Chỉ đáng tiếc, nam tử hán đại trượng phu không thể quyết một trận thắng thua trên chiến trường, hết lần này tới lần khác phải dùng tới thủ đoạn này, dù thắng rồi cũng không lấy được lòng người rằng thái tử hơn hẳn thế tử một bậc.”
"Cô! Thẩm Vân Khanh, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô lấy mưu kế như vậy kích thích ta thì ta sẽ thả cô ra! Ta nói cho cô biết, ta và Ngự Phượng Đàn trên chiến trường không tính, chỉ là hiện giờ ta phải cướp vị hôn phu của hắn trước, thu lại chút lợi ích mà thôi, tâm kế này của cô mà cũng không ngại nói trước mặt ta, tưởng ta không biết có phép khích tướng hay sao?” Trong miệng Hách Liên An Nguyên nói ra một tràng nhưng mặt lại đỏ bừng, có thể thấy tuy lời của Vân Khanh không khiến hắn ta thả người nhưng cũng làm cho hắn không ngớt nộ khí. 
Đúng vậy, hắn ta chính là không thể thắng Ngự Phượng Đàn trên chiến trường, nhưng điều này không có nghĩa là về sau cũng không thắng nổi, song hiện nay tình hình của Tây Nhung và Đại Ung đều không thích hợp dùng binh, phụ vương căn bản không cho phép phát binh nữa, nếu không phải như vậy, hắn ta cũng không nhất thiết phải cướp nữ nhân của Ngự Phượng Đàn để rửa mối hận trong lòng.
“Nếu ta nói không đúng, thái tử người tùy ý nghe một chút, cần gì phải tức giận. Có điều hôm nay người tới Đại Ung ta ký kết liên minh thiện ý, đồng thời lại đồng ý cưới quận chúa Quý Thuận, có thể thấy được là có thành ý. Nhưng giờ lại mang theo thị vệ hoành hành trong kinh thành, bắt cóc ta tới đây, khiến người ta không thể không nghĩ đến cái chết của quận chúa Quý Thuận thật ra là có nguyên do.”
“Có thể có nguyên do gì? Hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, đến lúc đó Đại Ung chỉ có thể lấy Tiết Đông Cốc để truy điệu cho linh hồn thái tử phi tương lai của ta, không cần phải nói nữa!” Hách Liên An Nguyên lập tức phản bác. 
“Thế à?” Vân Khanh lạnh lùng cười:
“Nếu thái tử có thành ý mang theo thi thể quận chúa Quý Thuận về, đợi bệ hạ triều ta xử lý, ngược lại lại thấy được thành ý và thật lòng. Nhưng bây giờ người ở kinh thành ép buộc bổn quận chúa, đồng thời muốn dùng thủ đoạn như vậy ép bổn quận chúa lấy người, nhìn bên ngoài thì chỉ là phong lưu mà thôi, nhưng trên thực tế, bổn quận chúa lại rất hoài nghi cách làm của thái tử. Có lẽ sau khi thái tử điện hạ cưới quận chúa Quý Thuận về, nghe được tin bệ hạ ban hôn cho Cẩn Vương thế tử và bổn quận chúa, mối hận trong lòng không thể tiêu trừ. Một mặt cho rằng mình cưới sai người, ngầm sắp xếp người cải trang thành binh sĩ Đại Ung ta, giả trang mã tặc đến tập kích quận chúa Quý Thuận, mục đích là tranh giành, cướp vị hôn thê của Cẩn Vương thế tử, trút ham muốn cá nhân binh bại trên chiến trường ngày đó!”
Vân Khanh vẫn từ tốn nói, tiếng nói như tiếng nước róc rách chảy vào trong tai Hách Liên An Nguyên lại như tảng đá đập vào lòng hắn ta, khiến hắn ta lập tức thét lớn, chén rượu bị hắn ta một tay quẳng rơi xuống đất: “Thẩm Vân Khanh, suy đoán của cô không hề có căn cứ sự thật, bổn thái tử còn cần cố ý sai người cải trang thành mã tặc cướp quận chúa Quý Thuận hay sao? Ta làm như vậy có chỗ nào tốt!” 
Trước đây khiến Hách Liên An Nguyên tưởng lầm người Ngự Phượng Đàn thích là quận chúa Quý Thuận, chính là nắm đúng tâm lý này của hắn, Hách Liên An Nguyên tâm cao khí ngạo, thua Ngự Phượng Đàn trên chiến trường hắn nào có cam tâm, lần này hắn ta đại diện Tây Nhung đi sứ Đại Ung, chắc chắn sẽ tìm cơ hội giải trừ sự phẫn nộ này. Nhưng hai nước Đại Ung và Tây Nhung vì tình huống của hai người, nhất định phải ký hiệp ước thiện ý, bằng không dựa vào tình hình quốc khố eo hẹp của Đại Ung, binh mã bị tổn thất lớn của Tây Nhung, tiếp tục khai chiến sẽ khó bảo đảm không cho các nước khác xung quanh có cơ hội thừa lúc vắng mà vào. Tuy thực lực hai nước lớn mạnh nhưng tiểu quốc xâm phạm cũng có thể khiến người ta trước sau không thể nhìn, tổn thất nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Chính bởi vì như vậy, Hách Liên An Nguyên là thái tử Tây Nhung, hắn ta sẽ không thể làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích quốc gia như vậy. Vị trí của hắn ta, địa vị và thực lực của hắn ta ở trong nước không cần hắn ta phải dùng đến thủ đoạn này, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta có thể để mặc Vân Khanh chỉ trích như vậy. Dù sao Tây Nhung Vương vẫn còn tại thế, hắn ta chưa ngồi lên vương vị, một khi xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, những huynh đệ hoàng tử khác sẽ nhân cơ hội vùng lên, dùng hết sức mạnh đẩy hắn ta từ ghế thái tử xuống.
Chén rượu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh khó chịu, rượu tinh khiết bị đổ xuống thảm, mùi rượu nồng nặc bay ra trong không khí. Vân Khanh đá nhẹ chén rượu lăn đến bên chân, giống như đứa bé tinh nghịch đang chơi đùa với đồ chơi của mình, nhìn Hách Liên An Nguyên: “Việc này thì cần gì chứng cứ, lẽ nào thái tử sống trong cung nhiều năm như vậy mà không biết chứng cứ có thể ngụy tạo ư? Người thái tử bắt được cũng chỉ là một tên lính quèn của Đại Ung, những vật phẩm cầm lên, lẽ nào trong chiến tranh trước kia các người không thu được trên chiến trường hay sao? Nếu người không cố ý nhằm vào quận chúa Quý Thuận thì tại sao khi mã tặc đến lại chỉ nhằm vào quận chúa Quý Thuận, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy khiến nàng ta chết, mà thái tử gần như ngoài việc xử lý Tiết tướng quân nước ta ra thì không hề có chỗ nào đau lòng, ngược lại lại chạy tới bắt bổn quận chúa đi, ý đồ biến bổn quận chúa thành thị thiếp của người. Đây không phải đều vì thực ra thái tử đã sớm có kế hoạch, vì vậy sau khi đến kinh thành, không khịp chờ đợi muốn Cẩn Vương thế tử mất mặt mà làm ra một loạt hành động!” 
Nếu có thể dùng một từ để hình dung tâm trạng của Hách Liên An Nguyên, hắn ta muốn nói logic của cô gái trước mặt đã lớn mạnh đến mức khiến người ta không có cách nào phân biệt được rốt cuộc sự thật là như thế nào.
Nếu hắn ta chỉ là người ngoài cuộc, nghe xong Thẩm Vân Khanh nói như vậy, hắn ta cũng sẽ cho rằng hành vi của thái tử Tây Nhung thật sự chỉ vì lòng riêng của bản thân mà sắp xếp như vậy.
Trong chuỗi suy luận nhìn như thật mà lại là giả này, có một điểm là sự thật, sau khi hắn ta biết chuyện quận chúa Quý Thuận, không có cảm xúc buồn thương, về kinh thì được biết vị hôn phu của Ngự Phượng Đàn là quận chúa Vận Ninh, trong đầu hắn ta đã nghĩ đến chuyện muốn tiến hành hôm nay, vì mối hận của hắn với Ngự Phượng Đàn nên hắn ta đã làm ra chuyện cướp người giữa đường này. Nhưng hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới sau khi bị hắn ta bắt, Thẩm Vân Khanh có thể nhanh chóng nối cái chết của quận chúa Quý Thuận và chuyện hắn ta bắt cóc lại với nhau trong thời gian ngắn như vậy. 
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bệ hạ Đại Ung vì giữ một tướng giỏi, có lẽ sẽ thực sự dùng cách như vậy để xử lý, dù sao chuyện hắn ta cướp quận chúa Vận Ninh của Đại Ung đi là không thể thay đổi.
Hai nước hòa thân, một bên có ý định phá hư, sát hại quận chúa hòa thân, đồng thời giá họa cho bên khác, nếu chuyện như vậy xảy ra với Tây Nhung, Hách Liên An Nguyên nghĩ, dù binh lực bị tổn thất lớn hắn ta cũng sẽ phát động binh lực, bởi vì việc này đã đến mức tổn hại tôn nghiêm của quốc gia. Người đế vương nào nhịn được sự sỉ nhục thế này, như vậy tiếp theo đó sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện kinh khủng hơn.
Hách Liên An Nguyên chỉ cảm thấy hành động bắt cóc Thẩm Vân Khanh này của mình quá nóng vội, lúc này chuyện quận chúa Quý Thuận còn chưa được xử lý, hắn ta đã hấp tấp bắt nàng tới. Thẩm Vân Khanh sẽ nghĩ tới cách nói này, đám thần tử Đại Ung tất nhiên cũng sẽ nghĩ mọi cách khiến tình huống thật sự của chuyện này xiêu vẹo đi, như vậy không cần bị Tây Nhung mạnh mẽ áp chế yêu cầu xử lý chuyện quận chúa Quý Thuận bỏ mình. 
Hắn nhìn nụ cười bình tĩnh từ đầu tới cuối của cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy vừa mới bắt đầu thấy đóa hoa nở trên núi tuyết như dây leo bò lên từ dưới vực sâu đã khiến trái tim hắn như bị một bàn tay nắm lấy, trong bất an, bàng hoàng, hối hận còn có tức giận khôn cùng.
Sự tức giận này bắt nguồn từ việc hắn lên một kế hoạch đẹp đẽ cướp vị hôn thê của Ngự Phượng Đàn, khi còn chưa triển khai đã bị một nữ nhân dùng ngôn ngữ hủy hoại nó, mà nữ nhân này lại là nữ nhân của Ngự Phượng Đàn! Còn khăng khăng mỗi một câu đều nói vào trọng điểm, khiến hắn ta không thể không nén lại kế hoạch ban đầu, trực tiếp hủy hoại sự trong sạch của Thẩm Vân Khanh...
Hắn ta nhịn không được muốn ra tay trực tiếp tiến hành chuyện đã được chuẩn bị, nhưng trên mặt vẫn có thần sắc phẫn nộ không thể khống chế được, ngọn lửa cháy lên trong mắt, cả giận nói với Vân Khanh: “Lời này của cô là có ý gì, muốn ta đưa cô về bình an vô sự? Những điều cô nói đều là giả tưởng, đợi nó thành sự thật rồi hãy nói!” 
Hắn ta làm sao cũng không muốn thua trước mặt nữ nhân, cho nên bây giờ mặc dù Hách Liên An Nguyên biết lập tức thả Vân Khanh mới là hành động đúng đắn nhất, nhưng hắn ta vẫn không muốn nhẹ nhàng đưa người về như vậy, qua qua lại lại không làm được gì, không phải biến mình thành trò cười hay sao?
Có phải trò cười hay không Vân Khanh không biết, nhưng lúc này Vân Khanh thật sự rất muốn mắng Hách Liên An Nguyên một tiếng ngu xuẩn. Đến lúc này rồi, đã nói rõ như vậy rồi, hắn ta vẫn còn vì thể diện vừa đáng cười vừa ngu muội của mình mà giữ Vân Khanh ở đây.
Nếu hắn ta trực tiếp giết chết Vân Khanh, ít nhất cũng thật sự có thể khiến Ngự Phượng Đàn đau lòng, đạt tới mục đích của Hách Liên An Nguyên, dĩ nhiên Hách Liên An Nguyên cũng biết thân phận của Vân Khanh là quận chúa của một nước, mất tích không lý do ở kinh thành nhất định sẽ dẫn đến động thái lớn, hắn ta không thể cứ như vậy mà giết nàng. 
Nhưng bây giờ hắn ta bắt cóc Vân Khanh đến đây, muốn mượn thủ đoạn này để Minh đế thu hồi ban hôn, một lần nữa đưa Vân Khanh đi Tây Nhung hòa thân. So với việc giết hại, phương pháp như vậy càng có thể làm nhục thể diện của một nam nhân hơn. Cho nên nói, một khi nam nhân ti tiện, thủ đoạn cũng sẽ không cao hơn nữ nhân.
Song Hách Liên An Nguyên nhất định chưa từng nghĩ tới, nếu lúc ở trên điện Vân Khanh không đồng ý làm như vậy mà đập đầu tự tử ở trong điện thì sao, đến lúc đó vừa làm mất mặt Minh đế, vừa khiến Ngự Phượng Đàn phẫn nộ tới cực điểm, thậm chí sẽ dẫn tới phản ứng ngược lại của các quan viên, lẽ nào tất cả những điều này Hách Liên An Nguyên chưa từng nghĩ tới? Hay là hắn ta tự cho rằng mình anh tuấn đến mức nữ tử trong thiên hạ chỉ cần qua một đêm sẽ khăng khăng một mực ở bên hắn ta, không để ý đến hôn nhân và người yêu khi trước?
Hơi quá tự đại, nếu đã biết nữ tử Đại Ung trọng nhất danh dự thì sẽ không biết nếu nữ tử Đại Ung trọng danh dự, há lại tùy tiện gả cho người đã bắt mình đi, đây không phải là có vẻ trước sau mâu thuẫn hay sao? 
Đương nhiên đến lúc này, Vân Khanh sẽ không nói những lời này ra, những gì cần nói nàng đã nói hết, lúc này chỉ xem Hách Liên An Nguyên muốn làm gì thôi.
Tia sáng ngoài cửa sổ dần tối đi theo mặt trời lặn dần, tia sáng ngày đông bắt đầu di chuyển dần về phía Tây, dần dần đã đến buổi chiều.
Vân Khanh cười: “Đưa về hay không là chuyện của thái tử, bây giờ ta đã bị người bắt cóc đến đây, nếu nói người còn muốn coi ta là thị thiếp tương lai của người, vậy làm phiền thái tử kêu người dâng một bình trà nóng lên đi. Đường đường là thái tử Tây Nhung, cũng không đến mức keo kiệt như vậy chứ.” 
Lưu Thúy mở lớn miệng, vẻ mặt thán phục, tuy những thứ tiểu thư nói nàng ta không quá hiểu nhưng nhìn tình hình như vậy, tiểu thư không giống người bị bắt cóc mà giống như là được người ta mới tới làm khách, hơn nữa tên quỷ thái tử Tây Nhung kia còn bị tiểu thư nói đến mức mặt đỏ như máu. Rõ ràng chính là dáng vẻ tiểu nha hoàn trong viện cãi nhau ầm ĩ, thua không cam lòng nhưng lại không có cách nào cãi lại.
Sắc mặt Hách Liên An Nguyên lúc này giống như Lưu Thúy nói vậy, tức giận đến mức sắc mặt đỏ như máu, dòng máu xông lên da mặt tựa như ong vỡ tổ muốn xông ra khỏi da thịt thô ráp, cứ như vậy phun lên mặt Vân Khanh. Ngón tay hắn ta nắm chặt, nắm tay lộ ra quyết tâm, oán hận hét lên: “Người đâu, mang lên cho quận chúa Vận Ninh một bình trà!”
Hiện giờ hắn ta không thể động tới Thẩm Vân Khanh, không chỉ không thể động tới nàng, lại còn phải cung phụng nàng thật tốt, bởi Hách Liên An Nguyên tuy kiêu căng manh động nhưng hắn ta vẫn có sự mẫn cảm khi trưởng thành trong hoàng thất. 
Lông mi dài của Vân Khanh hơi cụp xuống, giơ tay phủi chút bụi không tồn tại trên đầu gối, làn váy xanh lắc lư theo động tác của nàng, cánh hoa mẫu đơn được cài tinh xảo chậm rãi đung đưa tựa như sống dậy di chuyển nhẹ nhàng theo gió. Động tác nho nhã như vậy, giống như ngồi trong tuyết ngắm cảnh, hoàn toàn không có chút thần sắc nào nên có của người bị bắt cóc.
Không biết làm sao, Hách Liên An Nguyên bắt đầu sinh bất an, lúc này lại khuếch đại ra, cảm giác đầy áp lực trong yên tĩnh đó hắn ta chưa từng cảm nhận được.
Thậm chí hắn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt chỉ trên người nữ tử mới có trong phòng này, nhưng mùi hương này không cho hắn ta cảm giác hoặc ôn nhu hoặc quyến rũ, hoặc xinh đẹp hoặc uyển chuyển như những cô gái trước kia, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân sinh ra điều gì không đúng. 
Thần sắc như vậy, mãi đến khi thị vệ đưa trà gõ cửa, hắn ta mới chậm rãi hồi phục tinh thần, nén giận nói: “Vào nhanh đi!”
Thị vệ bưng một ấm trà trong tay, khí đi vào cửa phòng, khí nóng lượn lờ qua lại còn tỏa ra khói trắng, thị vệ trực tiếp đến bên cạnh Vân Khanh, nhấc tay châm trà.
Lưu thúy vừa thấy bộ dạng thị vệ kia tay chân vụng về, nước trà thiếu chút nữa đã chảy ra theo cái chén rơi xuống người Vân Khanh, không khỏi cuống quýt nói: “Đưa ấm trà cho ta, để ta rót, để tránh nóng quận chúa chúng ta.” 
Nàng ta đưa tay nhận lấy ấm trà nhưng thị vệ lại không động đậy, cũng không đưa ấm trà qua, vẻ mặt không thay đổi, trên mặt viết bốn chữ rõ ràng “chỉ đợi mệnh lệnh”.
Đoán chừng là đoạn đối thoại vừa rồi của Hách Liên An Nguyên và Vân Khanh vẫn ở thế hạ phong khiến Lưu Thúy cảm thấy đáng sợ, lá gan cũng lớn hơn, thấy thị vệ không có động tác gì bèn nhíu mày nói: “Đưa ấm trà cho ta.”
Vân Khanh nhìn thoáng qua thị vệ, ngũ quan thâm thúy, mắt sâu nổi lên lông mi, thân người cao lớn và ánh mắt trong vắt cho thấy hắn ta là thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, thấy thần thái ngoảnh mặt làm ngơ của hắn ta với Lưu Thúy đang nói, ngoại trừ lời nói của Hách Liên An Nguyên ra, ai hắn ta cũng sẽ không nghe. Tây Nhung binh hùng tướng mạnh, vẫn luôn là kình địch của Đại Ung, bây giờ thấy thị vệ Hách Liên An Nguyên dùng bên người liền có thể thấy được đại khái, thực lực lớn mạnh, đúng là tâm phúc đại họa của Đại Ung. 
Hách Liên An Nguyên nhìn Vân Khanh, thấy nàng hơi rũ mắt, cái bóng in xuống của lông mi dài như sắc xanh dưới mắt, không thèm để ý, hắn ta không khỏi vừa giận vừa phiền, mở miệng nói: “Đưa cho nàng ta đi.”
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lúc này mới bỏ ấm trà lên bàn, lần nữa lui ra ngoài.
Ngược lại thật là được huấn luyện nghiêm chỉnh, Vân Khanh chú ý tới động tác đặt ấm trà của hắn ta, không trực tiếp đưa cho Lưu Thúy, như vậy dù Lưu Thúy có muốn thông qua tiếp xúc mà sử dụng thủ đoạn khác cũng không được. Đương nhiên Lưu Thúy cũng chỉ là nha hoàn bình thường, những chiêu như hạ độc hay sử dụng ám khí nàng ta chắc chắc sẽ không biết. Nhưng từ một động tác nhỏ là có thể phân tích được thực lực một người bên người. 
Đáy mắt Vân Khanh lộ ra thần sắc suy tư, Tây Nhung thật khó đối phó, Ngự Phượng Đàn có thể đẩy lùi binh mã Tây Nhung vừa tin vi vừa có tốt chất như vậy thực sự là khó tưởng tượng được tài hoa mà hắn có. Hắn dung mạo không tầm thường, là công tử như ngọc thế vô song, khí chất xuất chúng, lại có bề ngoài tiêu sái phong lưu, quần áo lụa là, treo chức vị Cẩn Vương thế tử, khiến người ta cảm thấy chỉ là một quý tộc kinh thành có một xuất thân tốt. Nhưng người như sao hắn lại giống những thế tử công tử khác được, chỉ biết chơi bời lêu lổng, trước kia hắn một mũi tên bắn chết chim ưng đang bắt rắn ở phủ Ninh Quốc công, dẫn dắt binh mã đánh lùi Tây Nhung, thiếu niên anh hùng như vậy, là một mặt hắn không muốn để lộ trước mặt người khác.
Nếu không phải là bởi vì hắn là là con trai Cẩn vương, nếu không phải vì Minh đế kiêng kỵ các chiến tích của Cẩn vương năm đó, hắn hoàn toàn không cần che giấu hào quang của chính mình, e rằng sẽ không kém hơn so với các chiến tích của Bình Nam vương, càng sẽ không không bằng người Tiết gia, có thể tay cầm binh quyền, hưng thịnh huy hoàng trấn giữ biên quan.
Lưu thúy bưng trà, đưa đến bên tay Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, cẩn thận nóng." 
Chén trà vẫn còn nóng hôi hổi, nhưng ngồi trong phòng không có lửa than này lâu như vậy, Vân Khanh chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, ngón tay giữa cảm giác nóng lạnh đã tê dại, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “Thái tiwr điện hạ, lúc ta từ phủ Ninh Quốc công đi ra đã là buổi trưa, còn chưa dùng bữa đã đến đây, lúc này trời đã tối, xin hãy chuẩn bị bữa tối, dù ngươi muốn ta trải qua đêm nay, ngày mai đến cầu hôn với bệ hạ cũng không được để ta đói chứ.”
Hách Liên An Nguyên nhìn dáng vẻ xuất thần của nàng, đã buồn bực đến mức không biết giải trừ như thế nào nữa rồi, nhưng lời của Vân Khanh đúng là không sai, hắn ta cũng không muốn giết nàng, hơn nữa đêm nay hắn ta cũng phải ở lại đây, bữa tối đều cần dùng, bèn dặn thị vệ chuẩn bị một bàn thức ăn mang lên.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài có thị vệ gõ cửa, lần này đương nhiên là nói phải mang cơm lên. 
Hách Liên An Nguyên lơ đễnh sai người mở cửa, trong lòng đang tính toán lát nữa làm thế nào để Vân Khanh thành thật đồng ý với mình, như vậy càng làm mất mặt Ngự Phượng Đàn hơn.
Song, thị vệ mở cửa không hề nhìn thấy gương mặt của đồng bọn mà là hai gương mặt xa lạ, không khỏi mở miệng trách mắng: “Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Nơi này là viện Hách Liên An Nguyên ngầm sắp đặt, ở ngoại vi phía tây Thiên Việt thành, nơi đây những viện có hình dáng như vậy nhiều không kể xiết, căn bản sẽ không có ai để ý đến người sống trong một trong những viện đó là ai, có ai thường sống ở trong đó, bởi những người mua viện ở đây đa số đều là quan lại phú thương bình thường mua rồi để không ở đó, một năm có rất ít người vào ở. 
Cho nên Hách Liên An Nguyên tuyệt đối không lo lắng bị người phát hiện, sau khi đột nhiên nghe được tiếng quát của thị vệ, hắn ta bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai nam nhân đứng trước cửa.
Một người mặc cẩm bào khắc chìm hoa văn mây màu đen tuyền, khoác áo khoác màu xanh xen lẫn màu trắng, hai tròng mắt thâm thúy, da mặt hơi thả lỏng nhưng giữa hai hàng lông mày lại mang theo nét sâu đậm bén nhọn của nam tử ngoài bốn mươi. Người còn lại khoảng hai mươi tuổi, áo khoác màu trắng thuần ôm gọn lấy dáng người xuất chúng, dọc theo áo khoác dày, như lan chi ngọc thụ (1),đứng bên cạnh nam tử trung niên mặc áo đen, đôi mắt hẹp dài vì đưa lưng về phía ánh sáng, bắn ra ý lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
Hách Liên An Nguyên đột nhiên đứng lên, nhìn người ngoài phòng, sắc mặt đại biến: “Bệ hạ Đại Ung!” 
Minh đế đứng ở ngoài phòng, vì ánh sáng trong phòng sáng sủa, không cản trở ông thấy rõ tình hình bên trong. Hách Liên An Nguyên ngồi bên trong, hai gã thị vệ lần lượt đứng sau lưng Thẩm Vân Khanh, chỉ nhìn một cách đơn thuần tư thế và thần thái, chính là mang theo ý tổng coi, mà nhìn đến Hách Liên An Nguyên, trên mặt hắn ta tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là chưa từng dự liệu được ông sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng thấy Minh đế chậm rãi cười, nụ cười ý vị thâm trường lại có một loại uy hiếp mơ hồ trong đó, ông cất bước trước, bước vào trong phòng, thị vệ Tây Nhung nhìn đến bất động, vẫn đứng chắn ở cửa như trước, sau khi Hách Liên An Nguyên quát một tiếng mới lùi về phía sau hắn.
Minh đế lúc này mới đi đến, trong mắt tựa như có hiếu kỳ, nhìn bố trí và bày biện xung quanh một vòng trước rồi mới lạnh nhạt nói: “Không ngờ thái tử Tây Nhung cũng vô cùng thích kiến trúc nước ta, tốn tiền mua một thôn trang như vậy.” 
Giọng nói của ông không mặn không nhạt, nghe không ra quá nhiều ý tứ nhưng có một chút Hách Liên An Nguyên không cần nghe cũng hiểu, chuyện hắn ta bắt Thẩm Vân Khanh đi đã bị phát hiện.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên gương mặt nghiêm túc của Ngự Phượng Đàn, điều khiến hắn buồn bực không phải là sự phát hiện của Ngự Phượng Đàn mà là tại sao Minh đế của Đại Ung lại đến đây, nhìn thấy tình hình trong phòng. Chỉ cần không phải tên ngốc đều có thể nhìn ra Thẩm Vân Khanh bị ép mời tới nơi đây.
Ngự Phượng Đàn cười lạnh một tiếng, khóe miệng đỏ nhếch lên một nụ cười lành lạnh, mắt phương hẹp dài khi nhìn đến Vân Khanh đang ngồi tại chỗ, vẻ mặt nhàn nhã dửng dưng, lo lắng trong mắt hắn nháy mắt hóa thành băng kiếm bắn ra: “Ta thấy thái tử Tây Nhung không chỉ có hứng thú với kiến trúc của Đại Ung thôi đâu, thứ hắn có hứng thú  còn nhiều nữa.” Ví dụ như quốc thổ Đại Ung, giang sơn Đại Ung. 
Hách Liên An Nguyên vốn đã tức sôi ruột ở chỗ Vân Khanh, lúc này lại gặp Ngự Phượng Đàn, nghĩ đến nguyên do việc bắt cóc nữ nhân này đều là vì Ngự Phượng Đàn, nay Ngự Phượng Đàn lại còn châm chọc khiêu khích, biểu cảm lộ ra trong đôi mắt hẹp dài khiến người ta tức giận kia còn mang theo sự vũ nhục không thể che giấu.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nhiệt huyết tuôn ra, gần như không khắc chế, không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Đương nhiên, bản thái tử rất có hứng thú với nữ nhân của Cẩn Vương thế tử, nếu không cũng sẽ không mời nàng ta đến đây làm khách một buổi chiều rồi...” Lời nói tuy là trêu chọc nhưng bên trong cũng tràn đầy một loại nhục nhã ám muội.
Gần như đồng thời với lời nói của hắn ta, chỉ thấy trong mắt Ngự Phượng Đàn lóe lên ý lạnh, nháy mắt tung ra một chưởng, thân mình bay ra từ phía sau Minh đế, đạp vào ngực Hách Liên An Nguyên. 
Hách Liên An Nguyên cười lạnh một tiếng, chân đá một cái, cả người đá một cước lên ghế, bỗng lui về phía sau vài thước, tránh được lợi chưởng đánh tới, nhưng chiêu thức của Ngự Phượng Đàn không thay đổi, đánh ngang tới, cả người như chú chim ra khỏi mây, thân mình đột nhiên trở nên nhanh hơn, đánh tới bên hông Hách Liên An Nguyên.
Hách Liên An Nguyên và Ngự Phượng Đàn từng có hai lần giao phong trên chiến trường, đó là chiến trường vạn người, cái so kè là tài mang binh binh lực và tướng lĩnh, tuy hắn ta bay dưới tay Ngự Phượng Đàn nhưng hai người cũng chưa từng chính thức giao thủ, dù như vậy Hách Liên An Nguyên cũng tuyệt đối không dám xem thường, Ngự Phượng Đàn không phải tướng lĩnh chỉ ngồi trong lều chỉ huy, hắn thích nhất là mang binh sĩ đi đánh bất ngờ, nếu không có thân thủ tốt thì tuyệt đối không dám khinh thường như vậy.
Nhưng thấy luồng khí sát phạt từng chiêu thức của Hách Liên An Nguyên lộ ra, chiêu thức của hắn ta đại khai đại hợp, mỗi một chiêu đều rất mạnh mẽ, có thể thấy được ở Tây Nhung, tên thái tử điện hạ này cũng không phải hư danh, mà võ công của Ngự Phượng Đàn lại như mây trôi trên trời, trận gió mát đầu cành, trong kỳ dị còn mang theo chút thần bí, ngươi không thể nhìn ra võ công của hắn rốt cuộc tốt đến đâu, nhưng từ đầu đến cuối, Hách Liên An Nguyên đều không chiếm được một chút tiện nghi của hắn. 
Không gian chật hẹp là khảo nghiệm công lực của người ta nhất, Minh đế nhìn hai người đánh đến mức không dời ra được, cũng không mử miệng ngăn cản, mày nhíu chặt lại, đôi mắt thâm thúy nhìn hai người, thỉnh thoảng lại lộ ra chút ánh sáng. Thị vệ đứng sau lưng Minh đế mặc dù có lúc không thấy rõ chiêu thức của hai người nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, hoàn toàn không giống như vừa mới vì một câu nói mà đánh nhau, loại sát khí không chết không thôi giữa hai người kia hoàn toàn giống với kẻ thù sống còn, nhất định phải phân rõ cao thấp.
“Ngươi có bản lĩnh thì cứ nhằm vào ta, bắt nạt nữ nhân thì tính là cái thá gì!” Nghiêng người tách ra, trong đôi mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn tràn đầy sát ý, hắn cắn răng hỏi.
“Là nữ nhân của ngươi, ta đương nhiên muốn bắt nạt rồi!” Hách Liên An Nguyên đột nhiên đánh một chưởng vào huyệt mệnh môn (2) của Ngự Phượng Đàn, nắm tay mang theo gió, tốc độ cực nhanh, Ngự Phượng Đàn xẹt qua, nhưng thấy một quyền đập vào tường tạo ra một trận khói bụi, có thể thấy nếu một quyền này đập vào người thì dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. 
“Đương nhiên, một tên nhu nhược như ngươi không đối phó được với ta, chỉ có đi tìm nữ nhân cho hả giận, đồ vô dụng như ngươi vậy, chẳng trách lại thất bại hết lần này đến lần khác trên chiến trường!” Hai mắt Ngự Phượng Đàn thấm ra tia đỏ, quỷ dị tung một chưởng từ dưới lên chém vào bụng Hách Liên An Nguyên. Lực đạo to lớn khiến Hách Liên An Nguyên bị đau, liên tục lùi về phía sau để giảm bớt sự đau đớn này, thái dương vì vậy mà đổ lạnh: “Ngươi thì tính là đồ tốt? Chỉ cần khiến ngươi khó chịu, ta còn để ý nàng ta là nam hay nữ? Quả nhiên người ngươi để ý là Thẩm Vân Khanh!”
"Ta đương nhiên quan tâm nàng, nàng là vị hôn thê của ta!" Ngự Phượng Đàn lớn tiếng quát, thừa dịp Hách Liên An Nguyên bị đau phải tránh né, một cước đá hắn ta ngã lăn trên đất rồi xoay người ngồi lên người hắn ta, đánh một chưởng xuống ngực hắn.
Ngực Hách Liên An Nguyên như bị lực của ngàn quân (3) rũ xuống, phun ra một búng máu, đôi mắt màu đỏ máu, lại không để ý đến thương thế, vẫn muốn giằng co tái đấu với Ngự Phượng Đàn, âm thanh khàn đục xen lẫn máu tươi trong miệng phun ra: “Ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi! Đánh chết ta, ngươi cũng không sống được! Có bản lĩnh thì ngươi đánh đi!” 
Đôi môi Ngự Phượng Đàn đỏ như được bôi máu tươi, đầu mày ngưng tụ sát khí, cánh tay lại một lần nữa nhấc lên, muốn đâm xuống một lần nữa.
Hách Liên An Nguyên lúc này hoàn toàn bị Ngự Phượng Đàn áp chế ở dưới thân, hắn ta hai lần bị thương nặng, căn bản không cách nào phản kích, nếu Ngự Phượng Đàn lại dùng mười phần lực đánh xuống ngực hắn ta, ngay cả sức để phòng ngự hắn ta cũng không có.
Đôi mắt Minh đế hơi ngưng khí, thấy động tác trong tay Ngự Phượng Đàn, ông quay đầu nhìn Vân Khanh, chỉ thấy hai tròng mắt nàng viết đầy kinh ngạc, hiển nhiên là đã bị cảnh tượng trước mắt này dọa sợ đến mức nói không lên lời. 
“Giết đi, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!” Hai mắt Hách Liên An Nguyên như được ngâm trong máu, thú tính trong xương vừa lộ ra, dữ tợn nhìn gương mặt tuyệt đẹp đến cực điểm, khiến hắn ta căm phẫn đến cực điểm phía trên, phẫn nộ và thảm bại trong lòng khiến hắn ta mất đi khống chế vốn có, rống to: “Ngươi đâm một chưởng này xuống đi, đâm vào ngữ này, nếu không lần sau ta sẽ không tha cho ngươi!”
Vân Khanh nhìn dáng vẻ Hách Liên An Nguyên mất lý trí, lời nói giống như tên vô lại ngoài phố, không có nửa phần dáng vẻ và phong độ đáng nói, bất giác cảm thấy xem thường. Ánh mắt nàng nhìn gương mặt nghiêng tràn ngập tức giận của Ngự Phượng Đàn, trong mắt phượng cất giấu nhu tình như nước mùa xuân, còn có cả ý cười sâu đậm.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe ngoài cửa một hồi âm thanh dồn dập đi tới, tiếng nói ôn hòa mà gấp rút nhanh chóng dời đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn: “Thế tử, ngươi đừng ra tay, đó chính là sát hại thái tử Tây Nhung đó!” 
Khi mặt Ngự Phượng Đàn quay qua, còn có một hơi sát ý, song khi thấy Hách Liên An Tố, dường như đã khôi phục lại lý trí thông thường, chậm rãi bỏ tay xuống: “Ngươi nói đúng, ta giết hắn, bản thân còn phải đền mạng, không đáng.”
Ngay khi Hách Liên An Tố nhìn thấy dáng vẻ tựa như đã bình tĩnh lại của hắn, một hơi trong ngực vừa mới hạ xuống thì thấy Ngự Phượng Đàn lại nhấc tay hung hắng đánh vào bả vai Hách Liên An Nguyên.
Hách Liên An Tố cách đó rất gần nghe được tiếng xương nứt cực nhỏ, Hách Liên An Nguyên ôm cánh tay, khuôn mặt nhíu lại thành một nắm, trên trán có mồ hôi hột chảy ra. Tuy Ngự Phượng Đàn không dùng hết sức, nhưng lực đạo tất nhiên cũng không nhẹ. 
“Được rồi, Phượng Đàn.” Lúc này Minh đế mới chậm rãi lên tiếng, trầm ổn như cây bách cổ ngàn năm khiến người ta nhìn không ra ông có cảm nhận gì đối với trận tranh đấu giữa hai người Ngự Phượng Đàn và Hách Liên An Nguyên.
Ngự Phượng Đàn lúc này mới đứng lên, áo báo trắng như tuyết phẳng lại theo động tác của hắn, áo bào được may bằng gấm lưu vân không vì động tác của hắn mà lưu lại bất kỳ vết nhăn nào, kéo áo khoác, không còn gì ngoài trên mặt còn sót lại tức giận, Ngự Phượng Đàn giống như vừa mới đạp tuyết mà đến, không thấy một chút lộn xộn nào.
Trái lại Hách Liên An Nguyên được Hách Liên An Tố đỡ đứng lên, sắc mặt tái xanh, mũ đôi nghiêng lệch, bởi vì bị Ngự Phượng Đàn đè trên mặt đất, áo bào trở nên nhăn nhúm, những đồ ngọc trang sức bên hông cũng rơi xuống, ngọc bội vỡ vụn, vô cùng chật vật. 
Hách Liên An Tố sai thị vệ đỡ Hách Liên An Nguyên đến bên ghế ngồi xuống, thần sắc trên mặt hiển nhiên cũng rất khó coi, thái tử nước hắn bị người ta đánh đến mức như đầu heo không có sức đánh trả, trên mặt hắn đương nhiên không có ánh sáng, sẽ không dễ nhìn đến đâu.
Hắn nghiêm giọng nói: “Bệ hạ, vì sao thế tử lại bị thái tử nước ta ra tay ngoan độc như vậy, tuy vẫn ở trên đất Đại Ung, nhưng thái tử Tây Nhung đại diện cho quốc quân của nước ta, đi sứ đến Đại Ung, theo lý nên được nhận sự đối đãi hợp lý!”
Ngự Phượng Đàn nước chảy mây trôi đi tới bên người Minh đế, vị trí cách Vân Khanh chỉ khoảng một trượng, cười lạnh nói: “Nếu là đi sứ bình thường đương nhiên cần đối đãi thật tốt, loại người không để ý liêm sỉ, cường đoạt dân nữ nước ta, vị hôn thê của bản thế tử ta kia, nếu còn muốn đối đãi thật tốt, há chẳng phải coi Đại Ung ta là thịt cá mặc người chém giết ư? Tuy bản thế tử tính khí tốt nhưng không có nghĩa là có thể mặc người bắt nạt vị hôn thê của mình!” Đôi mắt hẹp của hắn đưa ngang một cái, trong sóng nước lăn tăn tràn ra khí lạnh. 
Đã sớm muốn đánh ngươi, trước đây muốn cưới Vân Khanh, sau lại lấy quận chúa Quý Thuận thì nên biết đủ rồi, lại còn thật sự đánh chủ ý lên Khanh Khanh. Bây giờ cơ hội đưa tới cửa, không đánh ngươi há chẳng phải thiệt thòi hay sao, không đánh ngươi thì quả thực là có lỗi với bản thân.
Trước khi Hách Liên An Tố đi vào đã nhìn qua tình hình trong phòng một lượt, nhưng chỉ mới nhìn qua, vẫn tìm không ra chỗ nào không đúng, lúc này nhìn lại lần nữa thì thấy Vân Khanh đang ngồi trên ghế trong phòng, đứng phía sau nàng là thị nữ bên người.
Mặc dù tỏ vẻ cái gì cũng không biết trước mặt Minh đế nhưng trước kia Hách Liên An Nguyên và hắn có để lộ ra ý muốn Thẩm Vân Khanh làm vị hôn thê, mà thôn tran Tây Nhung dùng làm chỗ đặt chân, hắn đương nhiên cũng biết. 
Một cô gái như Thẩm Vân Khanh giờ này lại xuất hiện ở nơi này, tất nhiên không phải tới pha trà, căn cứ vào lời nói ban nãy của Ngự Phượng Đàn, nhất định là Hách Liên An Nguyên đã bắt Thẩm Vân Khanh tới đây.
Hách Liên An Tố không biết từ bao giờ Hách Liên An Nguyên đã bắt đầu bắt cóc Vân Khanh nhưng rất hiển nhiên trước khi Minh đế và Cẩn Vương thế tử tới, hắn ta không hề làm gì Thẩm Vân Khanh, dựa theo sự căm phẫn của Hách Liên An Nguyên với Ngự Phượng Đàn, có lẽ hắn ta đã sớm muốn hành động rồi.
Hắn có một loại trực giác, cô gái hiện giờ đang đi đến trước mặt Minh đế hành lễ trong khoảng thời gian này nhất định đã nói gì đó khiến Hách Liên An Nguyên không cách nào ra tay được, hoặc là đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên ra tay hay không. 
"Đứng lên đi." Minh đế nhìn cô gái đến cả cọng tóc cũng không hư hại chút nào đứng trước mặt ông, sắc mặt thong dong, tư thế phóng khoáng, có một loại khí chất đoan chính bình tĩnh mà không loạn riêng, ở chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên chút ánh sáng, Thẩm Vân Khanh và ông, giống, cũng không giống.
Trong lúc Hách Liên An Nguyên đợi thị vệ rịt thuốc băng bó, nhìn Ngự Phượng Đàn, đột nhiên sinh ra phẫn nộ, mắng ở trong lòng, mẹ nó chứ đám thị vệ phế vật này, Minh đế và Ngự Phượng Đàn đi vào lâu như vậy mà không có một người nào lên tiếng cảnh báo, đúng là nuôi không! Hắn lớn tiếng quát lên: “Các ngươi ai nhìn thấy ta bắt cóc người, có nhìn thấy nàng ta bị tổn hại gì hay không, sao biết không phải quận chúa Vận Ninh đến đây làm khách với bản thái tử!”
Ngực bị Ngự Phượng Đàn đập một chưởng, trong lúc lấy hơi nói chuyện không tránh khỏi đau nhức từng cơn, mày nhíu chặt lại, vừa đau vừa giận, đến nỗi hai má căng chặt, căng thẳng như đá khiến thị vệ thấp giọng nói: “Điện hạ, xin người không nên lộn xộn, xương vai người bị vỡ rồi, nếu không băng bó lại, sau này có lẽ sẽ để lại vết thương...” Hách Liên An Nguyên tức giận trừng mắt một cái, thị vệ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, thu hồi lời muốn nói, bận rộn với việc băng bó trong tay. 
Ngự Phượng Đàn thấy vậy cười nhạt: “Tây Nhung các ngươi biết nói là Tiết tướng quân sát hại quận chúa Quý Thuận, có nhân chứng vật chứng, lẽ nào Đại Ung ta không biết có những thứ này hay sao?”
Vân Khanh quay đầu nhìn Hách Liên An Nguyên cả người đã được thu dọn mà sắc mặt lại càng thêm khó coi: “Thái tử bắt cóc ta, ta đương nhiên biết rõ chuyện là như thế nào rồi.” Nói rồi nàng quỳ gối trước mặt Minh đế: “Thần nữ hôm nay đến phủ Ninh Quốc công làm khách, khi đi ra không phát giác ra, bị thái tử Tây Nhung bắt đi trên quan đạo ở kinh thành, bệ hạ long uy đại thịnh, có thể tìm tới đây cứu Vân Khanh, Vân Khanh vô cùng cảm kích, nhưng cũng xin bệ hạ làm chủ cho thần nữ.”
Người bị hại cũng đã nói như vậy, Minh đế đương nhiên sẽ mở miệng, ông giơ tay lên, khí độ mười phần: “Trẫm đương nhiên sẽ không để quận chúa tùy tiện chịu khổ.” Ông nhấn mạnh thân phận của Vân Khanh mà không nói “ngươi”, điều này có nghĩa là Minh đế đã đẩy chuyện này lên mức ngoại gia của hai nước. 
Nếu Minh đế có thể tới đây, đương nhiên cũng không định dễ dàng che đậy chuyện này.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã chạng vạng, mùa đông chạng vạng tới sớm hơn những mùa khác, cộng thêm mây đen đọng lại trên trời, tràn đầy cảm giác phiền muộn.
Thị vệ Tây Nhung đứng sau Hách Liên An Nguyên và Hách Liên An Tố, thị vệ Đại Ung đứng hai bên Minh đế. 
Trong viện còn có thị vệ Tây Nhung Hách Liên An Tố mang tới và thị Đại Ung đang giằng co với nhau, nhìn bề ngoài, bầu không khí cũng không vô cùng nghiêm trọng, song ai cũng biết, bầu không khí trước mắt không cho ai có nửa điểm khinh thường.
Đặc biệt là Hách Liên An Nguyên và Hách Liên An Tố, bọn họ đang ở trên đất Đại Ung, bốn phương tám hướng người nhìn thấy đều là người Đại Ung, nếu Đại Ung thật sự có tâm tư gì đối với bọn họ, e là chắp cánh cũng khó thoát.
Góc độ Hách Liên An Tố đnag đứng vừa hay ở lối vào, gió bắc ào ào quét vào, thổi qua gương mặt nghiêm túc của hắn. Hắn ở nơi gió lạnh tỉ mỉ suy nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra trong đây mà mình nhìn thấy khi bước vào, bắt lấy chỗ sơ hở trong đó, nói: “Theo như lời thái tử, hắn và quận chúa Vận Ninh ở đây khoảng nửa ngày, dù thật sự là bắt cóc đi chăng nữa, vì sao trong thời gian ngắn như vậy đã bị tìm thấy rồi, lẽ nào là quận chúa sớm đã biết sẽ tới đây, thông báo cho vị hôn phu Cẩn Vương thế tử đây đến nơi này?” 
Hay, không hổ là An Tố vương. Vân Khanh thầm cười nhạt, quả nhiên lập tức đã túm lấy trọng điểm, Hách Liên An Nguyên bắt cóc nàng, vì sao nhanh như vậy Ngự Phượng Đàn đã dẫn theo Minh đế tới đây.
Nói như vậy, ngược lại lại có vẻ như Vân Khanh đến đây hẹn Hách Liên An Nguyên, lại mượn đó muốn đánh phủ đầu, hủy hoại danh tiếng của Hách Liên An Nguyên.
***
(1) Lan chi ngọc thụ: Vốn chỉ con cháu những người cao quý, sau được dùng như một danh xưng đối với con em, lớp thế hệ sau ưu việt, từ này còn được dùng để miêu tả những người có tiền đồ, vừa có đức vừa có tài.
(2) Huyệt mệnh môn: Trung điểm giữa thận trái và thận phải, đây được coi là “cửa ngõ sinh mệnh” của mỗi người.
(3) Quân: Đơn vị đo trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.