Đang lúc mọi người giằng co thì Quận chúa Quý Thuận đi tới. Hôm nay nàng ta mặc chiếc váy dài thêu những đóa hoa nhỏ màu tím, trên mắt kẻ một đường kẻ chếch lên. Từ giữa đám người nàng ta đi đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn thể hiện vẻ mặt ngây thơ động lòng người hỏi: "Thơ từ gì vậy? Ta đã bỏ lỡ điều gì rồi sao?"
Lâm Chân nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì chân bắt đầu không tự chủ được mà lui về sau mấy bước. Cũng may nàng ngồi ở trong nhà thủy tạ còn Quận chúa Quý Thuận ở ngoài gian nhà nên nàng chưa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy mặt nhưng sắc mặt cũng đã có chút trắng bệch.
Cổ Thần Tư nhìn thấy Quận chúa Quý Thuận thì thần sắc cũng không được tốt lắm, chỉ là người nàng nhìn trúng không phải làNgự Phượng Đàn cho nên cũng đỡ hơn.
Ngự Phượng Đàn thoáng nhìn qua Hách Liên An Nguyên rồi cười khẽ, quay đầu nói với Quận chúa Quý Thuận: "Đang nói về Quận chúa Vận Ninh và Cổ tiểu thư, rốt cuộc là ai đạo thơ của ai."
Không nghĩ tới Ngự Phượng Đàn lại để ý đến mình cho nên Quận chúa Quý Thuận trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, quay đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh đang đứng trong gian thủy tạ. Nàng ta hôm nay tâm tình không tệ, nhưng sự chán ghét đối với Vân Khanh tuyệt đối sẽ không vì tâm tình tốt mà biến mất, nếu không phải cần Vân Khanh đi hòa thân thì nàng ta đã sớm muốn cho người giết nàng ấy rồi.
Do vậy khi nghe được chuyện đạo thơ Quận chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470719/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.