Chương trước
Chương sau
Chuyện đại sư Tuệ Không vào hoàng cung vì Minh Đế cầu phúc trong chốc lát liền truyền khắp kinh thành. Trong phủ đệ quan viên lớn nhỏ đều biết, nơi đâu cũng bàn tán. Người có lòng tin Phật cho rằng Hoàng đế là một minh quân, vì vậy ngay cả một đại sư tu vi cao như thế cũng nguyện ý tiến cung bất luận sự thăng trầm của thời cuộc, cách nói này cũng nhận được sự tán thành của không ít người.
Đối với việc này, Vân Khanh chẳng qua chỉ cười cho có lệ, chỉ là nghĩ đến năng lực của Ngự Phượng Đàn lại càng thêm tán thưởng. Nàng chỉ đưa ra một ý tưởng, hắn liền có thể biến nó trở thành sự thật, hơn nữa ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, loại tâm tư kín đáo, phản ứng nhanh chóng như thế không phải ai cũng có được. Cũng không biết cụ thể đại sư Tuệ Không đã tiến hành đến bước nào, nàng mới có thể tiếp tục sắp xếp. Tuy nhiên nàng cũng không gấp, dựa theo tính cách của Ngự Phượng Đàn, phải hai ba ngày sau mới thông báo cho nàng biết.
Dùng bữa sáng xong, Vân Khanh liền mang theo Lưu Thúy xuất môn. Tháng chín là mùa hoa cúc nở rộ khiến cả tòa thành như dát hoàng kim. Hôm nay ở Phi Tinh trì có tổ chức hội hoa cúc, Vân Khanh lần đầu tới kinh thành, đối với hội hoa cúc cũng có chút hứng thú. Hội hoa cúc này là do quan gia đem những chậu cúc bài trí ở cạnh Phi Tinh trì cho người ngắm cảnh, cũng không giống như các loại yến hội khác luôn bị quản thúc bởi quy củ làm cho người ta cảm thấy bị gò bó, cho nên nàng tất nhiên là càng muốn đi xem hơn.
Khi Vân Khanh bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy một khu vườn tràn ngập các khóm cúc rực rỡ sắc màu, đem mảnh đất này trở nên tươi tắn bắt mắt vô cùng, thành tâm điểm nơi đây. Trong không gian thoang thoảng hương hoa cúc, hòa lẫn với bầu không khí tươi mới buổi sớm làm cho tâm hồn con người bất chợt trở nên thanh thoát, dễ dàng liên tưởng đến câu thơ quen thuộc:
Tận trời hương trận thấu Trường An,
Khắp thành tẫn mang hoàng kim giáp
(Hương thơm ngát trời bay tới tận Trường An, khắp thành tràn ngập trong các bộ áo giáp vàng).
Phi Tinh trì vốn là do Càng Đế vì huấn luyện thuỷ quân sai người đào một hồ lớn ở ngoại ô phía đông thành Thiên Việt, sau này lại không sử dụng nữa vẫn cứ để đó. Bởi vì nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp, bốn phía núi rừng trập trùng, không khí tươi mát, lại cách xa kinh thành, dần dần trở thành nơi giải sầu cho giới thượng lưu trong kinh. Hằng năm vào mùa thu, quan phủ còn cố ý an bài người đến quản lý, đem khuôn viên này bố trí thành vườn cúc để thu hút mọi người đến đây thưởng ngoạn.
Vân Khanh vừa thưởng thức khóm hoa nghênh khách trước cửa, ánh mắt vừa lưu ý trên đường. Không bao lâu sau nàng liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa màu tím nhạt chạy lại đây, trên đỉnh bên ngoài cỗ xe treo một miếng gỗ viết chữ ‘An’. Đây là một quy củ bất thành văn trong kinh, bởi vì quan viên trong kinh quá nhiều, xe ngựa nhà nhà đều có, để dễ phân biệt thì trên đỉnh xe có thường đề danh hào. Như trên xe ngựa của Vân Khanh có chữ ‘Đột An Bá Phủ’, người như vậy khác thấy được cũng dễ dàng biết được để tiện kết giao hoặc né tránh.
Lúc này xem ấn ký kia, Vân Khanh liền biết là xe ngựa của An Tuyết Oánh, bèn thu ánh mắt đang thưởng thức phong cảnh, hướng tới trước cửa hoa viên chờ đợi.
An Tuyết Oánh đợi xe ngựa ngừng hẳn, được Tiểu Hàn giúp đỡ xuống xe ngựa, từng bước chân sen tiêu sái đến trước mặt Vân Khanh, trong ánh mắt đều là ý cười: "Ta nói ngày hôm nay ngươi sẽ đến, vừa sai người đi thông báo cho ngươi, ngươi đã cho Thanh Liên đi gọi, cũng thật là khéo mà."
"Cái này không phải ứng với câu: Tâm hữu linh tê nhất điểm thông sao." Vân Khanh cười nhìn nàng đi tới, cẩn thận quan sát thần sắc của nàng, phát giác so với tinh thần phờ phạc trên thọ yến thì nay ánh mắt An Tuyết Oánh tựa hồ có thần hơn rất nhiều. Nàng sở dĩ cố ý cho người đi thỉnh An Tuyết Oánh, trừ việc muốn cùng ngắm hoa còn muốn tìm cơ hội cho nàng ấy đi ra ngoài giải sầu, để tránh cứ trốn ở trong phòng, càng nghĩ càng thương tâm, đối với người có tiền sử bệnh tim như nàng ấy mà nói, tâm trạng thương tâm tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
An Tuyết Oánh tự nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt Vân Khanh mang theo quan tâm nên khoé mắt khẽ ướt sương mờ, kéo Vân Khanh đi vào bên trong vườn cúc, làn váy màu vàng nhạt tùy theo mỗi bước chân mà tạo nên những đường cong duyên dáng. "Ta biết ngươi còn đang suy nghĩ về chuyện trong buổi thọ yến ngày hôm trước, lúc ấy khi nghe ngươi nói, ta vẫn có chút không thể chấp nhận. Sau khi trở về tự nhốt mình ở trong phòng, bữa tối cũng không muốn ăn. Sau đó mẫu thân tới hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta liền cùng bà tâm sự, mẫu thân mới nói bà kỳ thật cũng đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện, trong lòng cũng hết sức tức giận."
An phu nhân tức giận, Vân Khanh tự nhiên rõ ràng, hành động ngày ấy của An phu nhân liền chứng minh sự bất mãn của bà đối với Tiết thị cùng với người Tiết gia.
Đi đến trước một chậu ‘Lục Cúc’ cực phẩm, An Tuyết Oánh dừng chân, lúc này người còn ít, tốp năm tốp ba đi về phía trước, không có chú ý tới cuộc hội thoại của các nàng. An Tuyết Oánh mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ, nếu nàng đã đối với ta như thế, ta dù cảm thấy khổ sở thế nào, nàng ta cũng sẽ không để ở trong lòng. Vì một người không đáng để mình cảm thấy khổ sở, thế nhưng lại khiến cho ngươi cùng nương ta lo lắng, còn nữa sức khỏe của ta, ngươi cũng biết, quá ưu tư thì người chịu đau còn không phải chính là ta, đến lúc đó còn phải uống những chén thuốc đắng nghét ấy."
Nói đến uống thuốc, An Tuyết Oánh còn nhăn mũi một cái biểu hiện mười phần không thích thú. Trên đời này hiếm có người thích uống thuốc.
Vân Khanh nghe giọng nàng mang theo chút lo lắng, nhìn nàng hơi hơi nhăn lên hàng mi tú lệ, liền nhợt nhạt cười cười thở dài: "Ngươi tính tình tốt, không thèm nghĩ nữa thì thôi, vẫn là câu nói kia, chính mình sau này chú ý một chút." Nếu là nàng, nàng sẽ không tốt tính như thế, không thể chỉnh chết An Ngọc Oánh cũng muốn khiến cho nàng ta sống không thoải mái, nhưng mà loại chuyện này đã có Vân Khanh làm, An Tuyết Oánh cũng không cần nhúng tay.
"Nay cũng không sợ nàng ta nữa, từ khi đại bá mẫu chịu hình chỉ có thể nằm ở trên giường, nàng cũng bị tổ mẫu nhốt tại trong viện mình, không cho nàng ta lại chạy loạn." An Tuyết Oánh khóe miệng thoáng cười, lại nói tiếp trong lòng nàng cũng còn có chút sợ. An Ngọc Oánh cùng đồng bọn có thể nghĩ ra mưu kế độc như vậy, cũng không phải là loại người tốt lành gì. Nàng tính tình nhu hòa cũng không có nghĩa không phân biệt được thiện ác, trước đó tuy chưa từng gặp qua nhưng cũng hiểu được việc như thế ở trước mắt trình diễn hai lần, cho dù là người hiền lành thế nào đi chăng nữa cũng phải tức giận.
Vân Khanh thấy nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của An Ngọc Oánh cùng Tiết thị, An phu nhân cũng đã hiểu rõ việc này, tất nhiên sẽ càng thêm đề phòng nên sẽ không nói tiếp về việc này nữa mà chỉ vào bồn ‘Lục Cúc’ kia cười nói: "Ngươi xem cây hoa cúc này, hoa màu tím nhạt, những cánh hoa nở đều tròn như quả cầu, nhìn từ xa có chút giống với Mẫu Đan nha."
Vừa nói đến hoa, trên mặt An Tuyết Oánh liền tản mát ra một tầng hứng thú. Nàng xưa nay thích hoa cỏ, ở trong nhà cũng đùa nghịch các loại hoa cỏ, đối với các loại hoa cúc cũng có chút nhận thức, lực chú ý liền chuyển dời đến bồn cây trước mắt, trong giọng nói hơi có chút tán thưởng nói: "Ngươi nói đúng vậy, bồn hoa này chính là danh phẩm trong các loại hoa cúc, ‘Lục Mẫu Đan’, ngươi xem cuống hoa xanh rỗng ruột, cánh hoa sắc màu rực rỡ, vừa mang tính cao thượng đặc trưng của hoa cúc, lại có hình trạng như hoa Mẫu Đan, lớp hoa chính giữa màu tím đậm, phía ngoài lại hơi lẫn chút vàng, như đang hình dung nét đẹp của hoa cúc cùng với sự phong phú đa sắc màu..."
An Tuyết Oánh ngày thường nói không nhiều, chỉ khi nói đến đề tài nàng hứng thú mới có thể từ tốn mà nói nhiều như vậy, mà vào lúc này trong giọng nàng có mang theo một chút đắc ý, tản mát ra nét đẹp bên ngoài thể chất yếu ớt. Vân Khanh nghe thanh âm mềm mại của nàng, bất tri bất giác bên cạnh cũng đã xuất hiện thêm vài tiểu thư phu nhân, nghiêm túc nghe An Tuyết Oánh giải thích, nội tâm đối với cô gái xinh đẹp như hoa bách hợp trước mặt sinh ra hảo cảm, đánh giá vẻ ngoài của nàng, cách nói năng đều là thục nữ hạng nhất, nhớ tới vị này chính là đích nữ của An Thượng Thư, thầm than một tiếng đáng tiếc nhi tử nhà mình không có cơ hội này, người ta đã cùng tiểu nhi tử của Trì Quận Vương đính hôn rồi.
" uận quân Vận Ninh, ngươi cũng ở nơi này a." Một tiếng kêu vui vẻ của cô gái vang lên, thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư Lâm Chân đang cùng Cảnh Tâm Như hai người sóng vai đi tới.
Lâm Chân trên mặt tràn đầy cười vui nhìn Vân Khanh mà Cảnh Tâm Như đáy mắt liền mang theo một tia oán giận, thập phần khinh thường quét qua Vân Khanh liếc mắt một cái. Đối với hành động này của Cảnh Tâm Như, Vân Khanh đã sớm không đặt ở đáy mắt, lần trước Cảnh Tâm Như vào đêm Thất Tịch cũng nhìn nàng với thái độ không tốt nhưng chỉ dừng ở mức độ này cũng chưa tạo ra thương tổn gì, thế thì tại sao phải lo lắng cho phí sức, trực tiếp làm như không thấy là được.
Vì thế Vân Khanh khóe môi mang theo nụ cười nhạt, đối với Lâm Chân nói: "Lâm tiểu thư cũng tới thưởng cúc."
Khi nàng nói chuyện khóe mắt cũng chưa từng liếc lấy Cảnh Tâm Như một cái, so với thái độ oán giận không thèm đếm xỉa của Cảnh Tâm Như, cảm giác trực tiếp bị người ta coi như không khí càng khiến người tức giận hơn. Cảnh Tâm Như gắt gao mím môi, một tay lôi kéo Lâm Chân, nói: "Ngươi không phải muốn xem ‘Mặc Cúc’ sao? Ở lại chỗ này làm gì?"
Lâm Chân không có nhận thấy được giữa Cảnh Tâm Như cùng Vân Khanh xảy ra ám đấu, nhìn Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh mời nói: "Các ngươi muốn cùng bọn ta đi xem ‘Mặc Cúc’ không? Nghe nói hôm nay bồn ‘Mặc Cúc’ được trưng bày là loại rất hiếm gặp, đợi lát nữa người đến càng đông chỉ sợ giành không được vị trí tốt rồi."
Cảnh Tâm Như vốn chính là không muốn cùng Vân Khanh đi chung, nghe Lâm Chân vừa muốn mời Vân Khanh cùng đi không khỏi có thái độ không vui nói: "Ngươi cứ muốn mời nàng làm gì, chúng ta cùng nhau đi là được chẳng lẽ nàng không đi cùng thì chúng ta liền không thể ngắm hoa sao?" Nói xong, ánh mắt còn hung hăng nhìn chằm chằm vào Vân Khanh.
Cái này ngay cả Lâm Chân cũng cảm giác có điều là lạ, nàng nhìn nhìn Cảnh Tâm Như, đại khái hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, người bạn này của mình rất không thích Thẩm Vân Khanh, nhưng nàng vừa rồi cũng đã mở miệng mời Vân Khanh rồi cũng không thể lại thu hồi lời nói được.
Vân Khanh đem biểu tình của hai người bọn họ giấu vào đáy mắt, kỳ thật Lâm Chân cùng Vân Khanh cũng gặp qua hai ba lần, ấn tượng cũng không tệ lắm mà Lâm Chân cũng không để ý thân phận thương nhân chi nữ của Vân Khanh trước kia, cho nên hai người cũng có thể nói chuyện được nhưng nếu so với Cảnh Tâm Như chơi thân từ nhỏ ở kinh thành mà nói, nhất định là đối với Cảnh Tâm Như thân mật hơn, vì thế cười cười: "Ta cùng An tiểu thư còn tính đến bên hồ thưởng thức, sẽ không thể đi cùng các ngươi rồi."
Lời này trong lời ngoài lời đều là đang giúp mình giải vây, Lâm Chân cũng có thể nghe ra, đối với Vân Khanh cười sau đó liền đi theo hướng mà Cảnh Tâm Như bước đi.
An Tuyết Oánh kỳ quái nhìn Cảnh Tâm Như một cái khó hiểu hỏi: "Vân Khanh, ta xem vị Cảnh tiểu thư này, tại sao cứ như đã từng có hiềm khích với ngươi vậy, giữa ngươi và nàng ta từng xảy ra chuyện gì sao?"
"Từ đêm Thất Tịch tính đến hôm nay, ta thấy nàng chẳng qua cũng chỉ ba lần, mỗi lần nói chuyện ngươi đều ở bên cạnh, ngươi nói giữa ta và nàng có từng xảy ra xung đột sao?" Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh hướng bên hồ đi đến, cuối thu khí sảng, không khí bên hồ mang theo ẩm ướt cùng với các khóm hoa chung quanh cầu nghiêng bên cạnh tiểu đình, thủy cảnh cùng lâm cảnh phối hợp với nhau, đan xen hợp lí đem nét đẹp của hoa cúc làm nổi bật lên phong cảnh nơi đây.
"Ta thật sự là không hiểu, khi nàng ta nhìn ngươi có cảm giác ánh mắt luôn có chút hung hãn." An Tuyết Oánh sắc mặt nghi hoặc.
"Có lẽ là trời sinh không hợp nhau, nhìn đến sẽ không thuận mắt." Vân Khanh mỉm cười cũng giống như nàng cùng Vi Ngưng Tử, nàng tự nhận mình chưa từng đi khiêu khích hay hạ nhục Vi Ngưng Tử bao giờ, nhưng nàng ta chính là chán ghét Vân Khanh, chán ghét đến hận không thể khiến toàn bộ Thẩm phủ đều chịu họa diệt thân. Loại tâm lý quái dị khó giải thích này, nếu dùng ghen tị mà hình dung còn không bằng nói trời sinh không hợp nhau.
Nghe nàng nói như thế, An Tuyết Oánh đầu tiên là ánh mắt ngơ ngác một chút sau đó như nghĩ tới chuyện gì, kỳ thật nàng cùng An Ngọc Oánh cũng chưa từng có hiềm khích gì, nhưng An Ngọc Oánh tựa hồ luôn cứ hữu ý vô ý mà khiêu khích nàng, đây là không phải chính là trời sinh không hợp nhau như lời Vân Khanh nói sao.
Hai người vừa nói vừa đi xuyên qua rừng hoa, Lưu Thúy cùng Tiểu Hàn đi theo ở phía sau, tầm mắt cũng lướt qua những khóm hoa cúc rực rỡ sắc màu.
Phi Tinh trì vốn là một hồ nước rất lớn, bởi vì bị bỏ phế, hai trăm năm nay qua tu sửa đường xá, trong đó một con đường bởi vì núi lở mà dời đến bên cạnh Phi Tinh Trì, vì có vườn cúc mà tạo thành một hội thưởng hoa, cho nên cũng có không ít dân chúng ở chung quanh. Nhưng dù sao cũng là do quan phủ tổ chức, dân chúng bình thường phần lớn thưởng thức phạm vi bên ngoài, không thể tiến vào bên trong cúc vườn, mà Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh hai người thì có thể dọc theo con đường mòn đầy hoa cúc mà đi sâu vào bên trong, đột nhiên liền nghe phía trước có tiếng vó ngựa đang phi nhanh như gió, trong giây lát đi đã đến trước mặt chỗ bọn họ.
Nơi đây cũng thuộc phạm vi gần Thiên Việt thành, vó ngựa bình thường đã phải bắt đầu giảm tốc độ mà vó ngựa này tựa hồ không có chút dấu hiệu muốn dừng lại, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn thấy có đứa bé đang ngồi xổm trên đường nhặt đá lại thấy con ngựa phía trước vẫn chạy với tốc độ như vũ bão mà chạy, thầm nghĩ không tốt nhưng từ chỗ nàng chạy ra cũng cách một khoảng xa, đã muốn không kịp.
Nhưng thấy con ngựa nâng lên nửa người trước, vó giơ lên trời hí lên một tiếng vẫn hướng về phía đứa bé kia mà vọt lên.
Mọi người thấy thế đều thét chói tai kinh hô, kêu kia đứa bé chạy nhanh tránh ra, mà đứa bé kia lại quá tập trung tinh thần, cho đến khi tiếng hô của mọi người quá lớn mới ngây thơ ngẩng đầu lên, mắt thấy trước mặt là con ngựa đang phi nước đại với bốn vó tráng kiện, ngơ ngác sợ tới mức hoàn toàn không biết nên làm như thế nào mới tốt.
"Nơi này có người, đừng dẫm trúng người..." Một nam tử trung niên mặc bố y hô to, mắt thấy con ngựa cứ chạy không ngừng, lập tức từ bên cạnh liền xông ra ngoài, khó khăn ôm đứa bé tránh đi vó ngựa, đứng lên trước tiên là xem xét đứa bé trong lòng, trên khuôn mặt thô đen của hán tử sắc mặt đều là kinh hồn, trong miệng kêu: "Tiểu Cẩu Nhi, con thế nào, có bị thương không?"
Chỉ thấy đứa bé kia hai mắt trừng lớn, trên mặt vẫn là biểu tình ngơ ngác, hiển nhiên vừa rồi đã bị dọa sợ tới mức nói không ra lời, trong đôi mắt to tròn trống rỗng, hán tử thô đen dùng bàn tay to của mình vỗ vỗ mặt đứa bé, vội la lên: "Tiểu Cẩu Nhi, là cha đây, là cha đây..."
Bên cạnh một phụ nhân mặc váy vài đầu cài cây trâm gỗ, cũng đang kinh hồn táng đảm đi lại đây, một phen từ trong tay hán tử thô đen ôm lấy đứa bé, trong mắt rưng rưng nói: "Tiểu Cẩu Nhi, con làm sao vậy?"
Vân Khanh xem đứa bé kia hẳn là bị dọa sợ quá mức, qua một lúc sẽ tốt thôi, nhưng hơi thấy có chút không yên lòng, liền kéo An Tuyết Oánh hướng về phía bên kia, muốn nhìn xem đứa nhỏ có vấn đề gì không, có đôi khi bị dọa sợ quá mãnh liệt, cũng rất phiền phức.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một trận vó ngựa đi về phía đó, dừng lại trước mặt hán tử mà nhìn bọn họ.
Hán tử kia vừa nghe đến tiếng vó ngựa, theo phản xạ quay đầu qua liền nhìn thấy một con ngựa to lớn màu cam đậm đứng trước mặt, nhất thời nổi giận đối với chủ nhân con ngựa lập tức lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy nơi này có người sao? Không có nghe thấy ta vừa rồi la lớn rằng nơi này có đứa nhỏ sao? Ngươi còn xông lên như thế, vạn nhất giẫm chết người thì làm sao bây giờ?"
Ai ngờ hán tử nói như vậy xong, người cưỡi ngựa lại phảng phất như không có nghe thấy, đối với hán tử nói: "Rốt cuộc là ai lớn mật như vậy, giữa ban ngày ban mặt đứng cản ngay giữa đường, còn không mau bắt lại trực tiếp đưa đi Kinh Diệu Phủ, cho hắn biết dưới chân Thiên Tử rốt cuộc có còn vương pháp hay không!"
Thanh âm này cực kỳ dễ nghe, là tiếng nói của nữ tử khoảng mười tuổi, phi thường kiều diễm, loại âm thanh này không phải là nét kiều mị của nữ tử thanh lâu cố ý kéo dài, mà chân chính là âm sắc yêu kiều của tiểu cô nương làm cho người ta vừa nghe đã muốn thương tiếc, nhưng lời nói hết lần này tới lần khác lại ẩn chứa sự bá đạo tới cực điểm, nàng ở trên đường lớn suýt giẫm phải người thế nhưng lại muốn bắt người suýt nữa bị giẫm chết đi Kinh Diệu Phủ!
Vân Khanh nhăn lại lông mày hơi hơi ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chói dịu của mùa thu nhìn vào nữ tử đang cưỡi trên con ngựa cao to kia. Tóc nàng ta quấn trên đỉnh đầu, búi theo kiểu nam tử phía trên là cây trâm bằng gỗ Đàn, khuôn mặt hơi tròn, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng như quả trứng gà vừa lột vỏ, vừa thấy liền biết được bảo dưỡng vô cùng tốt, cái cằm hơi tròn khiến cả người tinh thần hoạt bát thoát ra một chút xinh đẹp, trên môi có một lớp son bóng lộ ra sắc môi khỏe mạnh, dưới đôi lông mày được cắt tỉa hoàn mỹ là đôi mắt như hạnh nhân.Trên mi mắt kẻ hai đường hơi dài, khiến hai con mắt trở nên hơi xéo, có chút giống mắt xếch, hơi hơi hếch lên.
Trên khuôn mặt này, có thể nói ngay cả một chút phấn đều không có nhưng quái dị là ở khóe mắt nàng lại có đường kẻ hơi dài, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại có vài phần quái dị, mắt hạnh, mặt tròn, là cô gái xinh đẹp thanh tú nhất nhì, mà đôi mắt xếch này chỉ khi phối với mặt trái xoan mới xinh đẹp hoa lệ, nếu ở trên mặt tròn sẽ khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp thanh tú mang theo một tia sắc bén, ngược lại sẽ làm giảm nét phong tình mỹ mạo của một cô gái.
Đương nhiên, dù là như vậy nàng cũng rất đẹp, nhưng không biết vì sao Vân Khanh nhìn đến cô gái này lại cảm thấy là lạ, trong đầu cứ như sinh ra một chút cảm giác không được tự nhiên.
Hán tử thô đen kia không ngờ được, tiểu nhi tử của mình nay đều bị dọa sợ tới ngây người, mình chỉ chất vấn vài câu lại còn bị nói muốn bắt lên Kinh Diệu phủ. Hắn thấy nam tử cưỡi con ngựa đi ở phía sau nữ tử đã nhảy xuống, hướng mình đi tới mà bên cạnh là thê tử đang ôm nhi tử còn ngây người đang thấp giọng nức nở, không khỏi nổi giận đối với nữ tử kia quát: "Ngươi cô gái này tại sao lại không nói đạo lý như thế, ngươi giẫm đến người ta thế nhưng một câu xin lỗi cũng không có còn muốn bắt người đi Kinh Diệu Phủ, chẳng lẽ ngươi là Thiên Tử sao, cho dù là Thiên Tử cũng phải nói đạo lý!"
Là một hán tử ngay thẳng nhưng mà ngay thẳng không đúng thời điểm, Vân Khanh chú ý thấy biểu tình trên mặt cô gái bắt đầu tức giận, khóe môi hơi cong lên chậm rãi lộ ra một biểu tình có thể gọi là cười, xua tay ngăn cản nam tử phía sau muốn tiến lên phía trước, ngồi trên con ngựa cao cao, hơi cúi đầu, mắt hạnh nhìn hán tử thô đen thanh âm mềm mại nói: "Ý của ngươi là ta phải xin lỗi ngươi rồi?"
Không thể phủ nhận, thanh âm của thiếu nữ rất có thành ý, chính là khi nàng cố ý tạo ra âm thanh nhu hòa, hán tử thô đen nhìn thấy một cô gái mỹ mạo cùng mình nói chuyện mềm mỏng như vậy, cũng không còn tức giận như lúc trước "Ngươi xin lỗi vợ và con ta là được rồi, lần sau phải chú ý chút."
Hiểu sai ý rồi, Vân Khanh nhíu mày, hán tử này quá thành thực rồi, hắn không có chú ý tới tay phải của cô gái đã vươn đến thắt lưng mà Vân Khanh còn nhớ rõ ràng, vừa rồi bên hông gái chính là một thanh trường kiếm!
"Được, ta đây liền hảo hảo hướng ngươi xin lỗi!" Cô gái cười lộ ra hai hàng răng chỉnh tề, dưới ánh mặt trời giống như dã thú làm cho lòng người rét lạnh, cùng lúc đó tay phải của nàng ở bên hông bay nhanh vừa động, ‘bá’ một tiếng rút ra trường kiếm, tay trái kéo dây cương kéo chuyển đầu ngựa, kiếm phong dưới ánh nắng gắt lóe lên như vì sao, hướng phía ngựa hán tử thô đen đâm xuống.
Quá ương ngạnh! Quá độc ác rồi!
Hành vi như vậy quả thực khiến An Tuyết Oánh sợ tới mức hướng núp bên người Vân Khanh, nét mặt hoảng hốt rõ ràng khóe môi nữ tử kia còn mang theo nụ cười sáng lạn như gió xuân, nhưng động tác trong tay lại hoàn toàn tương phản, âm tàn độc ác như vậy căn bản không có đem mạng người đặt ở đáy mắt!
Vân Khanh vào lúc nàng ta rút kiếm liền chú ý tới bảo kiếm trong tay nàng ta, chuôi kiếm là được khảm từ bảo thạch, không chỉ có Lam Bảo Thạch, Hồng Bảo Thạch, thậm chí ở trên chuôi kiếm còn khảm Phấn Hồng bảo thạch to cỡ đồng tiền.
Lam cùng Hồng bảo thạch ở trong gia đình quyền quý cũng không tính là hiếm thấy, nhưng Phấn Hồng bảo thạch lại không nhiều, huống hồ còn là một viên Phấn Hồng bảo thạch tinh khiết to cỡ đồng tiền, có giá trị bằng mười viên Lam Bảo Thạch, thậm chí nhiều hơn, nhưng trước mắt viên ngọc này lại được khảm trên chuôi kiếm, có thể thấy được thân phận cao quý của nàng ta.
Khi nàng ta rút kiếm,viên bảo thạch kia nhất thời lóe ra ánh sáng rực rỡ, hoa lệ vô cùng, rất lóa mắt, quả thực là binh khí hoa mỹ hao phí nhất thiên hạ.
Vân Khanh đã đoán được người thiếu nữ này là ai, dựa vào thân phận của nàng cho dù thật sự ở nơi này giết hán tử thô đen, chỉ sợ cũng sẽ không bị xử phạt gì nặng, nhưng nàng cũng không thể vươn tay trợ giúp hán tử thô đen kia, thật sự là khoảng cách quá xa, mà nàng lại không thể vào thanh thiên bạch nhật sử dụng vòng tay của mình. Đi theo bên người công chúa Quý Thuận có hai nam tử, võ công cũng không tệ, một khi bị phát hiện sẽ khiến cho Vân Khanh rước lấy phiền toái rất lớn.
Ngay vào lúc cô gái vừa dứt lời, chợt thấy một con tuấn mã cũng từ hướng Thiên Việt thành nhanh chóng chạy đến, người cưỡi lập tức nhúng mũi chân một cái, tốc độ như gió cuốn xoay người nhảy xuống, bàn tay tuyết trắng vỗ vào cổ con ngựa, trong khe hở bàn tay lộ ra ngân quang.
Chỉ nghe một tiếng cuồng rống, con ngựa cô gái đang ngồi bắt đầu vùng vẫy, hướng phía trước chạy vội hai bước, thân hình cao lớn như một tòa núi nhỏ ngã oành xuống đất, khiến bụi đất bắn lên tung tóe.
Mà hai nam tử kia nhanh chóng di động, đem cô gái đón xuống đặt nàng đứng vững vàng trên đất, sau đó lại cung kính đứng ở phía sau nàng ta.
Cô gái bị biến hóa đột ngột này dọa đến hoa nhan thất sắc, vừa sợ vừa giận nhìn con ngựa yêu của mình ngã xuống, trong nháy mắt đáy mắt phụt ra tia giận, phảng phất như muốn ăn thịt người, quay đầu nhìn thấy người vừa xuất hiện thì biểu tình kinh sợ lướt qua trong giây lát, cơ hồ như chưa từng tồn tại khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười tươi đẹp nhất, đối với người mới tới kêu: "Mộc cô cô, tốc độ của ngươi quả nhiên so với ta nhanh hơn nhiều." Trong lời nói mang theo vô hạn nhu thuận, so với vừa rồi cái loại mềm mại chết chóc kia mà nói là hoàn toàn bất đồng.
Biến hóa như vậy làm cho những người khác đều cả kinh, ngay cả hán tử thô đen cũng bị dung sắc lúc nãy của nàng ta dọa ngã, vừa rồi rõ ràng còn cười kết quả lại rút kiếm muốn giết người, thế nhưng trong giây lát ngựa của cô gái bị chết, nàng ta lại còn cười lấy lòng người vừa tới, phản ứng đầu tiên của hán tử thô đen là người mới tới này chắc cũng sắp bị xui xẻo rồi.
Người thiếu nữ này căn bản là không phải người bình thường.
Vân Khanh híp lại đôi phượng mâu, ánh sáng trong mắt khi nghe đến cô gái xưng hô người kia thì lại đình trệ trong giây lát, ngẩng đầu nhìn vị "Mộc cô cô" kia.
Một nữ tử với hình dáng cao gầy mặc trường bào màu nước, mái tóc dùng dây màu đồng nửa cột nửa thả, ngũ quan cực đẹp, mang theo một cỗ anh khí, làm cho nàng cả người thoạt nhìn thập phần tuấn tú, nhưng lúc này trong mắt loáng thoáng có sát ý, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn cô gái đứng ở trước mặt chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu nói: “Lại để cho ta nhìn thấy ngươi ở trên đường giết người, lần sau nơi chủy thủ đâm xuống sẽ không phải là cổ ngựa đâu."
Tất cả mọi người có thể cảm giác được khi nàng nói chuyện, tầm mắt ở trên cổ cô gái dạo qua một vòng, ánh mắt phảng phất như một cây chủy thủ đang tìm nơi hạ thủ trên cổ, hàn khí khiến người rét run.
Cho đến lúc này mọi người mới nhìn đến, con ngựa kia ngã xuống vì trên cổ cắm một cây chủy thủ, lút thật sâu vào bên trong cái cổ tráng kiện.
‘Mộc’ ở Đại Ung tuy rằng không phải quốc họ, cũng không phải dòng dõi của Hoàng hậu, nhưng so với gia tộc họ Tiết của Hoàng hậu mà nói, Mộc gia ở trong lòng dân chúng Đại Ung có địa vị rất cao.
Hai trăm năm trước song đế khai quốc của Đại Ung, Nữ Đế trong đó chính là trưởng nữ Mộc gia Mộc Thanh Ca, phụ thân nàng là đại danh đỉnh đỉnh Chiến thần Bình Nam Vương gia, khi còn trẻ phụ tá Càn Đế lên ngôi, được sắc phong làm Bình Nam Vương. Mà sau khi Đại Ung thống nhất lục quốc, với tuổi 50 dẫn dắt tướng sĩ đóng tại Vân Nam, thủ vệ biên cương Đại Ung. Sau đó, Bình Nam vương phủ đời đời thế thế trấn thủ ở Vân Nam.
Mà Mộc gia cũng có danh tiếng, trong vương phủ từ trên xuống dưới mọi người, bao gồm tạp dịch toàn bộ đều có võ công. Mộc gia nam học trường thương, nữ học dùng chủy thủ, là hai loại võ công tuyệt học nổi tiếng khắp thiên hạ.
Mộc gia trường thương do Đệ Nhất Đại Tướng Mộc Trường Phong của Càn Đế truyền lại, chiêu thức được phát triển rộng rãi cực kỳ hùng hậu, ở trên chiến trường chính là lấy một địch tram, mà chủy thủ của Mộc gia lại do Càn Đế đích thân truyền thụ, chiêu thức vừa nhanh vừa độc, không có tư thế xinh đẹp mỗi chiêu đều nhằm vào nơi yếu hại mà hạ gục, tục xưng là ‘nhất kích đoạt mệnh’.
Mà Mộc gia ở Đại Ung có địa vị đặc thù, cơ hồ cùng Ngự gia Thiên Tử hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ trung tâm thủ hộ Đại Ung, dù là nữ tử hay là nam tử đều có thể làm tướng. Mộc gia cùng Vấn gia thần y là những gia tộc các quốc gia khác khó có thể phát hiện, vô cùng được hâm mộ mà tồn tại bọn họ chỉ vì chính thống Ngự gia Thiên Tử mà cống hiến sức lực, người khác cùng bọn họ không có quan hệ.
Từ thân pháp người vừa rồi xuất hiện, cùng với độ chuẩn xác khi hạ thủ mà nói, người này đại khái chính là con gái duy nhất của Bình Nam Vương, quận chúa Mộc Vụ.
"Chậc chậc, Mộc cô cô vẫn bá đạo như trước a." Một thanh âm trầm ấm dễ nghe của nam tử truyền tới, cùng với một âm thanh phi thường bất mãn vang lên tiếp đó: "Còn không đi, hướng bên này xem náo nhiệt gì chứ, đừng để cho nàng ta phát hiện ra ta."
Vân Khanh quay đầu nhìn lại, nhìn đến Ngự Phượng Đàn một thân trường bào màu trắng không nhiễm một tí bụi trần, mi mục như vẽ đang tự nhiên đi tới, đi ở phía sau vừa kéo tay áo hắn, vẻ mặt nhăn như bánh bao là Phương Bảo Ngọc.
Phương Bảo Ngọc đang kéo tay áo Ngự Phượng Đàn, dùng sức ý muốn rời đi nơi này nhưng Ngự Phượng Đàn lại kiên định cứ hướng bên này mà đi, Phương Bảo Ngọc chỉ có thể không tình nguyện đi về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là oán khí, nhưng vẫn cố tình đi theo Ngự Phượng Đàn đi tới, một chút cũng không có ý muốn tự mình chạy trốn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về nơi phát sinh sự việc.
Ngự Phượng Đàn đi tới rất tự nhiên đứng ở bên cạnh Vân Khanh, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn nàng một cái liền thu hồi nhưng Vân Khanh vẫn có thể nhìn thấy tia ôn nhu trong mắt hắn, khóe miệng không tự giác cong cong tạo ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp nhất, làm cho Ngự Phượng Đàn xem đến thoải mái cực kỳ.
Đây là quy củ lần trước khi hai người ở cùng một chỗ thì Ngự Phượng Đàn đã đặt ra, vì tránh để hắn cảm thấy Vân Khanh đối với mình rất lạnh lùng lại vì tị hiềm vào trước lúc chưa đem Vân Khanh cưới hỏi đàng hoàng đem về nhà, trước mặt người khác gặp nhau, Vân Khanh cần phải nở một nụ cười xinh đẹp nhất với hắn, nhằm chỉ ra trong lòng nàng có sự tồn tại của Ngự Phượng Đàn.
Vốn Vân Khanh cảm thấy yêu cầu này thật ấu trĩ, cơ bản chính là không muốn đáp ứng nhưng Ngự Phượng Đàn cứ quấn lấy nàng, không đáp ứng liền cù nàng cho đến khi khiến nàng nhột đến cong người cười không kịp thở, đành phải khuất phục dưới... thế lực tà ác này rồi.
Phương Bảo Ngọc làm như không thấy cảnh hai người mắt mũi đưa tình, chỉ lo trừng mắt nhìn về hướng kia, thấp giọng cầu xin: "Ôi, mau đi thôi, để cho ta bị phát hiện thì ta liền thảm rồi."
" Nam tử hán lớn như vậy thì sợ gì chứ!" Ngự Phượng Đàn hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất mà nở nụ cười đáp trả Vân Khanh, một mặt thập phần khinh thường liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó vô cùng đáng thương của Phương Bảo Ngọc giáo huấn một câu.
Ngay tại lúc Phương Bảo Ngọc tính vì Ngự Phượng Đàn trọng sắc khinh bạn mà chần chừ không đi, hắn liền quyết định một mình rời đi liền nghe được bên tai vang lên một thanh âm thập phần ôn nhu: "Bảo Ngọc, đã lâu không gặp ngươi chẳng lẽ không nhớ ta sao?"
Phương Bảo Ngọc chỉ cảm thấy một trận rùng mình từ đầu đến chân như bị điện giật, lông tơ trên lưng dựng đứng cả lên, chạy lên phía trước vừa lầm rầm: "Không phải ta, không phải ta, ngươi nhận lầm người rồi!"
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi, cổ áo phía sau của hắn bị Vụ quận chúa xách lên, một bàn tay bắt được cái hông của hắn, tuy rằng cánh tay tinh tế, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ chế trụ hắn, bàn tay thon dài cũng dời đến khuôn mặt xinh đẹp mà nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tà tứ, dáng vẻ lãnh đạm vừa rồi hoàn toàn không thấy.
"Đàn Đàn, cứu ta, mau cứu ta." Phương Bảo Ngọc nước mắt cũng đã tràn ngập hốc mắt, lộ ra khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn như trái bí đao, duỗi tay hướng Ngự Phượng Đàn liều mạng cầu cứu.
Một màn thần kỳ này đều đem Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh xem đến ngây người, tình huống của Vụ quận chúa cùng Phương Bảo Ngọc này tại sao cứ thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, dựa theo tình hình chung mà nói, khụ, phải là nữ tử bị nam tử bắt lấy, sau đó nữ tử rưng rưng nước mắt hướng người khác cầu cứu nhưng hiện tại hoàn toàn ngược rồi.
Tuy rằng Phương Bảo Ngọc bộ dạng thật là xinh đẹp, thân hình cũng cao gầy, thoạt nhìn cũng không khác nữ hài tử là bao, nhưng hắn đích thật là nam tử nha, hơn nữa Vụ quận chúa tuy rằng dáng người cao ráo nhưng đó là dựa theo chiều cao của nữ tử mà tính, nếu so với nam tử mà nói nàng so với Phương Bảo Ngọc còn thấp hơn ba tấc.
Nhìn Ngự Phượng Đàn vẫn dáng vẻ vô tư, căn bản chính là đã quá quen với chuyện như vậy, nhưng thấy Phương Bảo Ngọc liều mạng giãy dụa, hướng Ngự Phượng Đàn cầu cứu, mà tầm mắt của Vụ quận chúa nhìn lại đây lại đối với Ngự Phượng Đàn hỏi: "Đàn Đàn, ngươi muốn qua cứu tiểu tình nhân của ngươi sao?"
Vừa nghe vài chữ ‘tiểu tình nhân’, Ngự Phượng Đàn lập tức cong đôi mắt, phi thường kiên định nói: "Không, Mộc cô cô ngươi cứ tận tình hưởng thụ đi, không cần để ý đến ta."
"Ngự Phượng Đàn, ngươi tên không lương tâm này..." Phương Bảo Ngọc một bên kêu, Vụ quận chúa đột nhiên ở trên mặt hắn vươn tay, thanh âm kia liền mắc kẹt trong cổ họng sau đó hắn liền bị Vụ quận chúa kéo về hướng khác......
Loáng thoáng có thể nghe được: "...... Gả...... Con dâu......"
Vân Khanh đột nhiên có một loại cảm giác dĩ hòa vi quý, cái trò khôi hài đột ngột xen vào này làm cho nàng cảm thấy có chút không quen, nhưng rất nhanh, nàng chỉ biết, có đôi khi trò khôi hài lại khiến người ta vui vẻ.
Nàng cảm thấy có bàn tay đang kéo nàng đi hướng khác, quay đầu nhìn lại chính là Lâm Chân, trên mặt nàng lộ ra biểu cảm kinh hãi, đôi mắt mở to hướng cô gái phía bên kia nhìn nhìn, hai má thậm chí loáng thoáng vì sợ hãi mà biến sắc, đùi phải còn rõ ràng vô cùng mất tự nhiên mà giật giật một chút, nhìn kĩ lại hình như đùi phải của nàng ra bị tật.
Vân Khanh rõ ràng nhớ rõ, Lâm Chân luôn vui vẻ, không có một chút vấn đề tại sao bây giờ đùi phải lại có triệu chứng cà nhắc chứ.
"Lại đây, đến chỗ ta bên này." Lâm Chân sắc mặt tái mét ngay cả môi đều có chút trắng bệch, cả người hơi khom lưng xuống, thanh âm có chút run rẩy, hai tay lại chặt chẽ cầm lấy tay nàng kéo Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh hướng bên cạnh đi đến vài bước.
Bàn tay nàng nắm Vân Khanh lạnh lẽo ướt át, như bị ngâm trong nước hồ mùa đông, mồ hôi đầm đìa làm cho lòng bàn tay ấm áp do được sưởi bởi ánh nắng mặt trời của Vân Khanh bị lây cảm giác mát lạnh.
An Tuyết Oánh thập phần khó hiểu nhìn Lâm Chân, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng ta ân cần hỏi han: "Lâm tiểu thư ngươi làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?"
Lâm Chân chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt ước lượng khoảng cách giữa Vân Khanh cùng Ngự Phượng Đàn một cái rốt cục buông tay.
Bên kia đại phu dự phòng cho tình huống tai nạn đột ngột phát sinh của hội thưởng cúc đã chạy lại, bắt mạch cho đứa bé ngu ngơ kia, một người khác phụ trách thi thể ngựa và những chuyện khác.
Mà cô gái lúc đầu cưỡi ngựa đả thương người thì xoay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp khi thấy Ngự Phượng Đàn nở rộ ra một sắc thái tươi đẹp nhất như một nụ hoa còn đọng sương sớm, tươi tắn động lòng người, đi tới trước mặt Ngự Phượng Đàn: "Biểu ca, sao ngươi lại ở đây, là cố ý tới đón ta sao?"
Ngự Phượng Đàn trường mi hơi động, trên mặt không có biểu tình gì, ngay cả nụ cười nhạt thường thấy cũng mất tăm thanh âm trở nên cứng nhắc nói: "công chúa Quý Thuận ta cảm thấy ngươi gọi ta Đường ca sẽ tốt hơn."
Nghe thế có ai còn không rõ, cô gái trước mắt đang cười phá lệ xinh đẹp ngoài mặt như cô bé ngây thơ này, chính là Hùng Yên Thải, cũng chính là nữ nhi duy nhất của Minh Đế bào tỷ và là nữ nhi duy nhất còn sót lại sau cuộc xét nhà Hùng gia.
Tất cả mọi người đều biết vị công chúa Quý Thuận này bởi vì mẫu thân nàng lúc trước vì tiền đồ của Minh Đế mà gả cho Hùng gia, phải nhận hết tra tấn cùng khuất nhục cuối cùng vì khó sinh mà chết. Minh Đế đối với nữ nhi này của tỷ tỷ mang theo một chút áy náy cùng thương tiếc, từ nhỏ nuôi dưỡng ở trong cung so với con gái của mình, cho dù là Nhị công chúa cũng không thể bằng được. Người sáng suốt đều nhìn ra được Minh Đế là đem toàn bộ những thứ lúc trước bào tỷ không hưởng thụ được, thậm chí gấp mấy lần để bù đắp cho nàng.
Dựa theo phong hào của nàng cũng có thể đoán được,"Quý, Thuận" hai chữ liền ký thác sự yêu thích của Minh Đế, từ nhỏ thứ nàng thích thì Minh Đế đều tìm mọi cách lấy cho nàng, nàng không thích thì Minh Đế liền cố hết sức vì nàng trừ bỏ.
So với Nhị công chúa mãnh liệt mà nói, công chúa Quý Thuận lại thông minh hơn, nàng ở trước mặt những người có quyền thế cao hơn mình đều là dáng vẻ cực kỳ nhu thuận tựa như vừa rồi nàng khi đối mặt với Vụ quận chúa, công phu biến sắc mặt có thể nói là hạng nhất.
Đúng vì dáng vẻ này phàm là chuyện nàng vụng trộm làm, khi bị báo cáo lên trên, Tây Thái Hậu, Minh Đế đều cảm thấy không thể do tiểu cô nương thiên chân vô tà này gây nên.
Vừa rồi hành động của Lâm Chân làm cho Vân Khanh nhớ lại một sự kiện, khi còn ở Dương Châu mơ hồ nghe được khi các phu nhân nói chuyện phiếm có bàn qua, nói là kinh thành có một vị Lâm tiểu thư rất yêu thích đá cầu, kĩ thuật vô cùng đẹp mắt, động tác rất chuyên nghiệp, có một lần đang ở trong hoa viên đá cầu thì Cẩn Vương thế tử đi qua, quả cầu kia vừa vặn hướng Cẩn Vương thế tử bay tới, hắn liền giơ chân đá trở về mà Lâm tiểu thư lại có thể vững vàng tiếp được, Cẩn Vương thế tử khen một tiếng kỹ thuật tốt, ai ngờ những lời này không biết tại sao lại bị công chúa Quý thuận nghe được, không lâu sau khi Lâm tiểu thư đang đá cầu đã bị công chúa Quý Thuận mặt dày một cước giẫm lên đùi đến nỗi làm gãy xương đùi phải.
Vân Khanh lúc trước chính là bởi vì nghe xong chuyện này cảm thấy nếu cùng Ngự Phượng Đàn cùng một chỗ chắc phải có năng lực bất phàm mới có thể chống lại nàng công chúa lợi hại như thế, bây giờ nhớ tới biểu tình trên mặt Lâm Chân vừa rồi cùng động tác mất tự nhiên bên đùi phải, hẳn vị Lâm tiểu thư kia chính là nàng rồi.
Thời gian qua một năm thương thế trên đùi phỏng chừng đã phục hồi hoàn toàn, nhưng khi Lâm Chân nhìn đến công chúa Quý Thuận, lại không tự chủ được mà biểu hiện cà nhắc, có thể hiểu vết thương thật sự không phải ở trên đùi mà là ở trong lòng Lâm Chân của một năm trước, chỉ sợ khi bị giẫm gãy đùi phải đã phải chịu kinh sợ rất lớn rồi.
Mới vừa rồi còn cố ý kéo Vân Khanh cùng Tuyết Oánh ra xa, là sợ hai người bọn họ cùng Ngự Phượng Đàn đứng khoảng cách gần quá mà bị liên lụy sao? Mà chỉ đứng vào gần một chút cũng phải tránh đi, vị công chúa này thật sự là quá kinh khủng rồi.
Nghe được lời của Ngự Phượng Đàn, lông mi của công chúa Quý Thuận giật giật, nhưng biểu tình vẫn không thay đổi, tầm mắt dừng ở trên mặt Ngự Phượng Đàn, ngẩng đầu lên nói: "Biểu ca ngươi tới đón ta, ta rất vui đó." Ánh mắt của nàng lướt qua đoàn người trong hội thưởng hoa, trong mắt không có chút tình yêu đối với hoa cỏ nhưng trong miệng vẫn khen nói: "Những cây hoa cúc rất đẹp, ta cũng thực thích không bằng chúng ta cùng đi đi."
Vân Khanh nhìn bộ dáng nàng ta cùng Ngự Phượng Đàn nói chuyện, rốt cục cũng biết vì sao khi nhìn thấy công chúa Quý Thuận, nàng lại cảm thấy có chút quái dị rồi.
Mà An Tuyết Oánh hiển nhiên cũng đã phát hiện điểm này, lặng lẽ nắm chặt tay Vân Khanh một chút, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.