Vì trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Khanh liền cẩn thận hơn rất nhiều, nàng nhìn hướng Lưu Thúy đi lấy xiêm y, suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta ra trước thiên sảnh chờ Lưu Thúy đi." Để tránh trên đường gặp chuyện gì ngoài ý muốn khiến xiêm y trong tay Lưu Thúy bị rách hay bị dơ, nơi này nhiều người, bình thường nếu muốn xuống tay cũng sẽ không chọn ở đây.
An Tuyết Oánh hơi ngẫm nghĩ một hồi, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy hành động này của Vân Khanh đã quá lo xa rồi, bất quá với tính cách của An Ngọc Oánh cũng thực khiến cho người ta không thể nào an tâm, khi nãy bị Ninh Quốc Công phu nhân răn dạy, đáy mắt nàng ta đều là không cam lòng, vì thế cũng cùng Vân Khanh đứng ở trước cửa đợi.
Lưu Thúy tay chân lanh lẹ, đi một đường nhanh chóng ra phủ, đến xe ngựa cầm quần áo lấy ra bao trong một miếng vải mới lại tiến vào, đến trước thiên sảnh thì thấy được Vân Khanh, vội vàng bước nhanh đi tới, trong giọng nói còn bởi vì đi gấp nên hơi thở gấp gáp, âm sắc thanh thoát nói: "Tiểu thư, xiêm y mang tới rồi."
An Tuyết Oánh thấy nàng cầm theo bọc vải, liền quay đầu cười nói với Vân Khanh: "Đi thôi, Vân Khanh, trước hãy đi tới viện của ta thay xiêm y đi, đợi lát nữa sắp bắt đầu thọ yến rồi đó."
Nàng đương nhiên không hy vọng ngay cả thọ yến của tổ mẫu mà mình cũng tham gia muộn, tâm tư này Vân Khanh tự nhiên cũng hiểu được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470703/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.