Chương trước
Chương sau
Vì trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Khanh liền cẩn thận hơn rất nhiều, nàng nhìn hướng Lưu Thúy đi lấy xiêm y, suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta ra trước thiên sảnh chờ Lưu Thúy đi." Để tránh trên đường gặp chuyện gì ngoài ý muốn khiến xiêm y trong tay Lưu Thúy bị rách hay bị dơ, nơi này nhiều người, bình thường nếu muốn xuống tay cũng sẽ không chọn ở đây.
An Tuyết Oánh hơi ngẫm nghĩ một hồi, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy hành động này của Vân Khanh đã quá lo xa rồi, bất quá với tính cách của An Ngọc Oánh cũng thực khiến cho người ta không thể nào an tâm, khi nãy bị Ninh Quốc Công phu nhân răn dạy, đáy mắt nàng ta đều là không cam lòng, vì thế cũng cùng Vân Khanh đứng ở trước cửa đợi.
Lưu Thúy tay chân lanh lẹ, đi một đường nhanh chóng ra phủ, đến xe ngựa cầm quần áo lấy ra bao trong một miếng vải mới lại tiến vào, đến trước thiên sảnh thì thấy được Vân Khanh, vội vàng bước nhanh đi tới, trong giọng nói còn bởi vì đi gấp nên hơi thở gấp gáp, âm sắc thanh thoát nói: "Tiểu thư, xiêm y mang tới rồi."
An Tuyết Oánh thấy nàng cầm theo bọc vải, liền quay đầu cười nói với Vân Khanh: "Đi thôi, Vân Khanh, trước hãy đi tới viện của ta thay xiêm y đi, đợi lát nữa sắp bắt đầu thọ yến rồi đó."
Nàng đương nhiên không hy vọng ngay cả thọ yến của tổ mẫu mà mình cũng tham gia muộn, tâm tư này Vân Khanh tự nhiên cũng hiểu được, miệng nở nụ cười, cùng An Tuyết Oánh song song đi về phía hậu viện, Lưu Thúy và Thanh Liên ở phía sau gắt gao đuổi theo, cẩn thận che chở bọc vải trên tay, sợ bên cạnh lại xuất hiện người nào có ý xấu làm dơ xiêm y.
Bên ngoài chiêng trống vang trời, theo làn gió đầu thu truyền đến trong tai người người ở hậu viện, xa xa đã nghe thấy tiếng gánh đào hát hí khúc y y nha nha, vừa nghe đã cảm thấy rất náo nhiệt.
"Ngay cả nơi này cũng có thể nghe được thanh âm bên ngoài, tiết mục ngày hôm nay khẳng định sẽ không ít." Vân Khanh liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, phượng mâu mang theo tia nghiền ngẫm, lơ đãng hỏi.
An Tuyết Oánh gật gật đầu, trong mắt vẫn lộ ra một chút hưng phấn: "Cũng không phải, trừ gánh hát Phúc Khánh nổi tiếng nhất kinh thành được mời ra, Tuệ Không đại sư cũng đến quý phủ nữa."
"Oa, vậy thì thật náo nhiệt quá." Vân Khanh tựa hồ thực cảm thấy hứng thú cười, ánh mắt nhìn ngoại viện, trong phượng mâu sâu thẳm lóe lên vài tia sáng cơ trí.
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi xuyên qua đoạn hành lang gấp khúc, lại qua một phiến rừng trúc, mới tới một gian viện tinh xảo khéo léo, nơi này đúng là sân viện An Tuyết Oánh cư trú.
An Tuyết Oánh mang theo Vân Khanh đi vào nội ốc, để cho nàng thay ra xiêm y đã bị nước trà làm bẩn trên người.
"Đúng là thật đáng tiếc, chiếc váy ngày hôm nay ngươi mặc này ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới thọ yến còn chưa bắt đầu mà đã khiến váy bị dơ rồi." An Tuyết Oánh cầm trong tay cái áo cánh hai tầng kia, trong ánh mắt mang theo một chút tiếc hận, lại nhìn vài lần vết trà in trên váy kia, chiếc váy này dù là thợ khéo, chất vải hay thêu công đều nhất đẳng, nay bị dính vết trà, sợ rằng hôm nay không thể mặc lại rồi.
An Tuyết Oánh ngẩng đầu nhìn Vân Khanh: "Vân Khanh, Tam tỷ tỷ nàng ta trong đêm Thất Tịch đẩy ngươi, hôm nay lại làm hại ngươi phải thay quần áo, thật sự là rất xin lỗi."
Vân Khanh được Lưu Thúy và Thanh Liên hầu hạ, đang thay chiếc áo cúp ngực màu ngà, nhìn An Tuyết Oánh mang khuôn mặt xin lỗi, cười nói: "Chuyện nàng ta làm, ngươi nói xin lỗi làm cái gì, hơn nữa, ta cảm thấy bộ đồ này cũng rất đẹp, bộ này cũng mới làm trong năm nay, những tiểu thư trên yến hội vừa thấy chỉ sợ còn hâm mộ ta không dứt đó, một ngày thay hai bộ xiêm y, hiếm có người giống như ta vậy."
An Tuyết Oánh biết Vân Khanh đây là đang trấn an nàng, tiểu thư nhà nào xuất môn đều không phải ăn mặc trang điểm đẹp nhất rồi mới đến đây, lúc này thay một bộ y phục khác, nói như thế nào cũng là đồ dự phòng, tuy rằng hình thức, đường may và thêu công đều tốt, nhưng làm sao có thể so với được với bộ cánh trước đó chứ, bất quá, An Tuyết Oánh cẩn thận nhìn hai lượt: "Bộ này nếu nhìn kĩ cũng mang một phong cách khác, khiến cả người mang theo một chút thành thục, nhìn có vẻ rất quyến rũ động lòng người nha."
"Còn quyến rũ động lòng người, từ vựng của ngươi thật sự rất nhiều a." Vân Khanh chọt chọt hai má An Tuyết Oánh một chút, vui cười nói.
Thanh Liên sau khi thay xong y phuc, khoác vào một áo ngoài ngắn, cầm một cây trâm Dương Chi Bạch Ngọc đầu khắc hoa Mẫu Đan thay vào cây trâm chữ "Vạn" lúc trước, lại cầm một cái lược xanh ngọc điểm thúy tới búi lại mái tóc, đem khuyên tai chữ Vạn trên lỗ tai trắng nõn kia đổi thành vòng tai ngọc châu cùng màu, rồi mới hướng An Tuyết Oánh cung kính hữu lễ, mở miệng nói: "An tiểu thư, có thể mượn gương của người dùng một chút hay không?"
An Tuyết Oánh thấy nàng và Lưu Thúy tay chân lanh lẹ, chu đáo, ngay cả bộ trang sức vòng tai đều đã chuẩn bị tốt, không thể không bội phục hai nha hoàn lanh lợi này, người bên cạnh Vân Khanh ngay cả nha hoàn cũng đều đặc biệt thông minh.
Nàng xoay người gọi Đại Hàn đi lấy cái gương hình tròn của mình lại đây, tự mình cầm lấy đưa Vân Khanh nhìn xem, vừa nói: "Lớp trang điểm của ngươi cũng cần phải làm lại một chút, vừa rồi thay quần áo đã làm lem mặt rồi."
Vân Khanh nhìn chính mình trong gương, vốn lúc đi ra thì lớp trang điểm rất mỏng, chỉ trát lên một tầng phấn mỏng, khi thay quần áo cũng không có đụng tới được bao nhiêu, cơ bản không có vấn đề, liền lắc đầu nói: "Không có việc gì, đợi lát nữa đến thọ yến, đó là dưới ánh mặt trời, nếu trang điểm lại, một chút chảy mồ hôi sẽ như hồ, so với không trang điềm thì khó coi hơn."
"Vân Khanh, bị ngươi vừa nói như vậy, thì việc trang điềm trét phấn cũng chả khác gì lắm với việc tô tường rồi." An Tuyết Oánh nghe Vân Khanh nói như vậy, cũng che miệng cười lên.
Nhìn dáng vẻ nàng cười cực kỳ vui vẻ, Vân Khanh cười nhẹ, nói với Lưu Thúy: "Y phục đã thay ra này, ngươi đem để trên xe ngựa đi."
"Không cần, Lưu Thúy đi tới đi lui thật phiền toái, còn không bằng để ở trong này, đợi lát nữa thọ yến tan, ngươi lại cho người tiến vào lấy." An Tuyết Oánh xem thời gian cách giờ thọ yến bắt đầu cũng không còn nhiều, nếu đi trở lại xe ngựa thì sẽ trì hoãn không ít thời gian.
Vân Khanh chỉ cười nhẹ, Lưu Thúy đã đi qua cầm lấy y phục từ trong tay Vân Khanh, nhìn An Tuyết Oánh, ánh mắt tròn xoe cười tủm tỉm nói: "An tiểu thư, nô tỳ không sợ phiền toái, quần áo bẩn để ở chỗ ngài có chút bất tiện, đợi lát nữa nếu thọ yến quá náo nhiệt, nô tỳ nhất thời không nhớ, chẳng phải là phải ở chỗ ngài một ngày sao, vậy cũng tương đương với việc thất lễ, nô tỳ cũng không muốn bị tiểu thư quở trách, cho nên hiện tại vẫn nên để nô tỳ mang về chỗ xe ngựa là cách tốt nhất rồi."
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bùm bùm nói một đống lớn, trực tiếp nói đến An Tuyết Oánh mở to hai mắt, lại cảm thấy buồn cười: "Chỉ là để một bộ xiêm y cũng có nhiều đạo lý như vậy, vậy ngươi chạy nhanh đi thôi, chớ nói đến lúc đó là ta khiến ngươi bị Vân Khanh mắng."
Trong phòng chỉ có hai người chủ tử là bọn họ, còn lại đều là nha hoàn bên người, không khí thực thoải mái, cho nên An Tuyết Oánh cũng nói vài câu trêu ghẹo Lưu Thúy.
Lưu Thúy tính tình hoạt bát, bị trêu ghẹo cũng không hờn giận, chỉ giòn thanh đáp ứng, sau đó nói với Vân Khanh: "Vậy nô tỳ đi trước."
"Đi đi, đợi lát nữa trực tiếp đến hoa viên nơi tổ chức thọ yến tìm chúng ta là được." Vân Khanh nói rõ hướng đi của mình, miễn cho Lưu Thúy lúc trở lại hậu viện tìm không thấy các nàng, lại phải uổng công đi thêm một chuyến.
Đợi Lưu Thúy bước nhanh ra sân, An Tuyết Oánh lại đem Vân Khanh cao thấp đánh giá một phen, xem cũng không có chỗ nào không ổn, bèn mở miệng nói: "Nay hẳn là mọi người đều đã tập trung ở hoa viên rồi, chúng ta cũng đi đi."
Vân Khanh cũng có ý này, nếu chậm trễ, đến lúc đó người ta cũng đã ngồi vào chỗ của mình, ngược lại khiến cho người chú ý, hơn nữa cũng có vẻ không hợp quy củ, huống chi hôm nay Minh Đế và Oánh phi đều đến dự lễ, nếu đến trễ hơn so với bọn họ, vậy sẽ khiến người khác nói ra nói vào, bản thân so với bệ hạ còn cao hơn, ngược lại sẽ đem tới không ít phiền toái.
Cho nên hai người liền mang theo nha hoàn của mình, đi về phía hoa viên của Ninh Quốc Công phủ, Ninh Quốc Công phủ tương đối rộng, hoa viên cũng là hao hết tâm lực kiến tạo mà thành, mỗi một đời Ninh Quốc Công đều đã tiêu phí một ít tâm tư để cải tạo hoa viên đẹp hơn, không chỉ có Ninh Quốc Công phủ, mà phủ của những hậu duệ quý tộc khác đều là như thế, chỉ cần không vượt qua điều lệ trọng yếu, họ đều tận lực làm cho xa hoa, phong phú đặc sắc.
Khi Vân Khanh đến hoa viên, không ít người đã ở đó, thọ yến lần này, nam khách cùng nữ khách cũng không đặc biệt phân chia thành Tiền viện cùng hậu viện nhập tịch, mà là một trái một phải, lấy chính giữa làm ranh giới.
Lúc này trên bãi đất trống trong hoa viên đã xếp xong bàn ghế, phía trên chỗ ngồi là một màn che nắng, kể từ đó, dù là nắng trưa gay gắt thì người ngồi ở dưới cũng sẽ không bị mặt trời chiếu đến cả người nóng bức, oi ả khó chịu.
Ở trước bàn tiệc, có một bệ đài dùng thảm lông màu đỏ tinh tế trải phẳng ra, lúc này đang có đào hát ở trên đó biểu diễn tiết mục mở màn, tiếng chiên trống "tùng tùng xèng" cũng từ chỗ này phát ra.
Náo nhiệt như vậy, lão phu nhân hơi lớn tuổi cùng các mệnh phụ khác rất ưa thích, bọn họ liền ngồi ở một bên thưởng thức tiết mục hí khúc quần áo sặc sỡ, vô cùng náo nhiệt kia.
Mà đối với thanh niên nam nữ trẻ tuổi mà nói, cảnh sắc trong vườn so với hí khúc thì hấp dẫn hơn nhiều, hơn nữa bởi vì hôm nay có thể quang minh chính đại ở nơi này thưởng thức phong thái của các tiểu thư khuê tú, tài hoa của tài tử công tử, cho nên trong hoa viên tập trung từng nhóm người, từng nhóm chia ra trai trai gái gái, tuy rằng không trực tiếp đứng chung một chỗ, nhưng đều đang đánh giá lẫn nhau, tìm kiếm ý trung nhân của mình.
Vân Khanh và An Tuyết Oánh cũng không thích loại hí khúc náo nhiệt tưng bừng này, hai người bèn đi tới vườn hoa bên cạnh, lúc này nơi có bóng râm trong vườn hoa đại đa số đều có người, An Tuyết Oánh tìm vài nơi mới tìm ra một chỗ có ghế trống liền lôi kéo Vân Khanh đi tới.
"Vân Khanh, tổ mẫu thực thích Mẫu Đan, cho nên ngươi xem vườn hoa bên này, tuy rằng không phải toàn bộ các loại Mẫu Đan, nhưng bày biện đều là hoa Mẫu Đan thôi đó." An Tuyết Oánh chỉ vào vòng hoa xung quanh chỗ ngồi giới thiệu cho Vân Khanh.
Vân Khanh theo như lời nàng nhìn lại, chung quanh nàng có rất nhiều giống hoa, đỏ thẫm, đỏ nhạt, thiển hồng, đỏ tươi, các loại không đồng nhất, liếc mắt một cái, xác thực màu sắc sắp xếp như có chút rối, nhìn không ra đặc sắc gì, nhưng cẩn thận nhìn lại, liền có thể nhìn đến các loại hoa với màu sắc khác nhau khi hợp lí mà xếp chung một chỗ, thì có thể nhìn ra một đóa Mẫu Đan đang nở rộ, hơn nữa căn cứ vào bố cục màu sắc, ngay cả màu sắc của đóa hoa từ đậm đến nhạt, kể cả màu trắng của nhị hoa đều biểu hiện ra được.
Nếu là từ xa nhìn lại, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một đóa Mẫu Đan cực lớn.
"Này hoa tượng (người tạo hình cho hoa) này ngược lại rất có lòng, mới nhìn là một cảnh, nhìn kĩ lại là cảnh khác." Vân Khanh thưởng thức loại bài trí này, thản nhiên khen.
Mà từ khi Vân Khanh vào giữa sân, liền có vô số ánh mắt mang theo ý vị khác nhau bắt đầu hữu ý vô ý rơi trên người nàng.
An Sơ Dương đứng tại một chỗ dưới chân núi giả, ánh mắt từ khi Vân Khanh bước vào hoa viên liền vẫn rơi trên người nàng, tuy rằng từ góc độ của hắn chỉ thấy được một bên của nửa người nàng, mái tóc mây óng ả như tuyết, trên đầu mái tóc như mực dưới sự tô điểm của cây trâm Dương Chi Ngọc Diệp càng thêm bóng mượt như lụa, từ xa nhìn lại, khiến khuôn mặt nghiêng của nàng nhìn như có vẻ càng trắng nõn, là màu trắng của trân châu có thể tản mát ra ánh sáng lấp lánh.
Cặp mắt kia trong lúc lơ đãng lưu chuyển như có thể cắp theo hồn phách người ta, chúng như ánh lên tia vàng rực của nắng thu, lông mi thật dài như một tầng sương mù, ở trên đôi mắt nàng tạo ra một màn sương khiến người nhìn không thấu.
Bộ váy màu ngà voi đơn giản, giáp ngực thêu nhánh hoa màu xanh biếc, lộ ra hơi thở tươi mát tự nhiên, cả người như tiên tử giữa rừng hoa, mềm mại xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn đi lên cùng nàng nói chuyện, lại sợ khiến vị tiên tử tao nhã cao quý này sẽ theo gió bay mất.
So với năm trước lúc nhìn thấy nàng, nay Vân Khanh càng thêm điềm tĩnh và thong dong qua nhưng động tác giơ tay nhấc chân, nàng càng giống như một đóa hoa đang sắp nở, là một đóa hoa Mẫu Đan sắp vào thời kì nở rộ tươi đẹp nhất.
Hắn nâng tay sờ sờ cổ tay, trên khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một cảm xúc gọi là nhu hòa, trong con ngươi đen như đêm tối cũng có vô vàn làn sóng cảm xúc đang nhẹ nhàng nhộn nhạo.
"An Sơ Dương, một mình ngươi đứng ở đây làm cái gì?" Ngự Phượng Đàn im ắng từ phía sau xuất hiện, đem suy nghĩ của An Sơ Dương kéo lại, hắn thu hồi ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt của Vân Khanh, sau đó nghiêng đầu nói: "Chờ yến hội mở màn."
Ngự Phượng Đàn sao lại không biết hắn mới vừa rồi đang nhìn chăm chú cái gì, có điều không vạch trần hắn mà thôi, ngược lại Phương Bảo Ngọc cùng đi ở phía sau, đã nhìn thấy rõ nơi mà An Sơ Dương mới vừa nhìn lưu luyến, sau đó khoa trương ‘Ái chà’một tiếng: "Thì ra là đang nhìn mỹ nữ a, ta nhìn xem, hai mỹ nữ đó nha, An Sơ Dương ngươi đang nhìn người nào, là tiểu thư mặc lam váy, hay là người mặc váy trắng, ta đoán một chút nha, nhất định là không phải tiểu thư váy lam, đúng hay không, ta nhất định đã đoán đúng rồi, bởi vì người mặc lam váy là muội muội ngươi, ngươi không có khả năng trốn ở chỗ này lén lút nhìn trộm muội muội nhà mình đi!"
Phương Bảo Ngọc liên tiếp nói ra suy đoán của mình, đổi lấy một cú ký đầu của Ngự Phượng Đàn: "Ngươi nói ít đi một câu sẽ không chết đâu, trên đời chỉ có ngươi thông minh a."
Phương Bảo Ngọc gãi đầu, nhìn An Sơ Dương sắc mặt càng ngày càng lạnh, hờn giận bĩu môi nói: "Được rồi, ta không nói nữa." Một mặt đưa mắt nhìn về vị trí của Vân Khanh, người kia, hắn nhớ hình như lần trước Đàn Đàn trong đêm Thất Tịch cứu đi chính là vị tiểu thư kia, chẳng lẽ là......
Hắn quay đầu vừa muốn mở miệng, liền đón nhận ánh mắt cảnh cáo của Ngự Phượng Đàn, ngươi lại lắm mồm, ta lập tức bắt ngươi về nhốt lại.
Phương Bảo Ngọc lập tức lấy tay che miệng mình lại, hừ, có võ công thì giỏi lắm à, nhưng mà...... Hắn giảo hoạt cười, căn cứ sự hiểu biết của hắn đối với Đàn Đàn, vị Vận Ninh quận quân này, khẳng định không đơn giản như vẻ ngoài đâu nha.
Ngự Phượng Đàn vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt của những tiểu thư đang có mặt ở trong hoa viên, thân phận của hắn cao quý, dung mạo tuyệt lệ, lại vừa không có tin đồn phong lưu bay bướm, tất cả cộng lại, đương nhiên trở thành đối tượng ái mộ của đại đa số các tiểu thư rồi.
Mà một vài ánh mắt ái mộ kia, tự nhiên cũng khiến Vân Khanh chú ý tới, nàng nghiêng đầu nhìn về phía bên này, lại vừa vặn trông thấy An Sơ Dương đang ngước mắt nhìn về phía mình.
Hôm nay An Sơ Dương Thâm mặc trường bào cổ tròn bằng gấm màu lam, bên hông mang đai lưng màu đen, cả người tựa hồ so với năm trước thì cao hơn rất nhiều, có cảm giác hắn như cây thông mạnh mẽ mà cô đơn trước gió.
Môi nàng giác lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhìn An Sơ Dương gật đầu, hai người cũng được xem là người quen, gặp nhau cũng nên gật đầu chào hỏi, cho nên Vân Khanh dùng phương thức như thế chào hắn.
An Sơ Dương không dự đoán được Vân Khanh sẽ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên này, nhìn đôi phượng mâu hàm chứa ý cười kia, trong lòng hắn hơi hơi máy động, thoáng có chút bối rối gật đầu một cái đáp lại nàng, nhưng động tác lại có vẻ cứng ngắc, khóe miệng tựa hồ muốn cười, lại như không cười, kết hợp với vẻ mặt lạnh lung của hắn, trông rất không tự nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.