Chương trước
Chương sau
Vân Khanh nhớ tới lời nhắc nhở của Ngự Phượng Đàn, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, mang theo một chút bình tĩnh như tất cả đã nằm trong dự liệu, Tiết quốc công, Tứ hoàng tử, ai mà không phải là người đã từng lăn lộn trong triều chính vài năm, ngay từ đầu đã không nhận thấy được, chỉ là bởi vì sự tình chưa bộc phát ra, hiệu quả nó gây ra cũng không hoàn toàn hiển lộ, nay tính cách của Nhị công chúa dưới sự dự đoán của nàng lại còn ương ngạnh, bạo ngược hơn nàng nghĩ, hiệu quả tất nhiên so với kỳ vọng của nàng còn tốt hơn rất nhiều.
Đợi khi bọn hắn kịp phản ứng, đương nhiên cũng biết những chuyện này khẳng định không phải đơn giản như vậy, dù thủ đoạn có cao minh tới đâu, nếu là có ý muốn tra, sẽ không thể tìm không thấy tung tích.
Chẳng qua cho dù bọn họ đã biết thì sao, nay ở kinh thành đã bị náo đến rung trời, đã quá trễ rồi. Hiện tại bọn họ nhất định là hận nàng thấu xương, hơn nữa An Ngọc Oánh ở đêm Thất Tịch bị thương, sau khi trở về chắc chắn sẽ châm ngòi thị phi, không chừng hiện tại đã muốn đem nàng thiên đao vạn quả rồi.
Chỉ là Vân Khanh nếu dám đi đến bước này, nàng đã biết đến hậu quả, bao gồm việc thực thi điều lệ Phò mã, mỗi một bước nàng cũng đã vạch xong kế hoạch.
Lúc trước bởi vì Tây Thái Hậu xuất thân rất hèn mọn, bào muội của tiên đế bị tiên đế chỉ hôn vào Hùng gia lúc ấy là ngũ phẩm quan viên, Hùng gia vốn muốn cưới không phải là vị công chúa không núi dựa không quyền thế, dáng vẻ cũng không phải thực xuất chúng này, bất đắc dĩ vì tiên đế chỉ hôn, chỉ đành phải cưới.
Khi đó công chúa còn chưa có địa vị, vị công chúa này ở trong cung luôn bị khi dễ, tính cách yếu đuối, sau khi vào nhà chồng lại bởi vì TâyThái Hậu khi đó địa vị hèn mọn, không có sự hậu thuẫn hùng hậu từ nhà mẹ đẻ, vì thế thường xuyên bị khinh nhục, sau khi nàng mang thai, sinh hạ đứa nhỏ thì liền xuất huyết mà chết, dù khi chết không biết có phải là do người trong Hùng gia động tay chân hay không, nhưng chuyện công chúa bị ức hiếp đến tâm hư khí nhược lại là sự thật mà Hùng gia không thể chối bỏ.
Minh Đế vẫn ẩn nhẫn, cho đến sau khi đăng cơ, chuyện đầu tiên ông làm đó là hạ chỉ xét nhà toàn bộ Hùng gia, tội danh là ‘thông đồng với địch bán nước’, một quan viên ngũ phẩm, làm sao có thể thông đồng với địch, bán nước thế nào, người nào cũng biết đây chẳng qua cũng chỉ là cái cớ, Minh Đế là đang phát tiết nỗi tức giận lúc trước khi ông không có năng lực bảo vệ bào muội của mình.
Mà nữ nhi do công chúa sinh hạ là Hùng Yên Thải(hàm nghĩa cầu vồng, xinh đẹp, đặc sắc),là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Hùng phủ, sau khi được Minh Đế ôm trở về, giao cho Tây Thái Hậu nuôi nấng, hơn nữa ban cho nàng vinh dự tối cao, không dựa theo quy củ mà phong làm quận chúa, mà là trực tiếp xóa đi dòng họ Hùng trong tên tuổi, đổi thành Ngự Yên Thải, sắc phong làm Quý Thuận công chúa. Bởi vì từ nhỏ được nuôi lớn ở trong cung, dưới sự ngầm đồng ý của Minh Đế, dựa theo tuổi tác, Quý Thuận công chúa theo thứ tự sắp xếp công chúa của Minh Đế, xưng thành Lục công chúa.
Có chuyện này ở phía trước, hơn nữa nay lại xảy ra chuyện về thân sinh nữ nhi Thất công chúa của Minh Đế, loại điều lệ này, Minh Đế không thể nào sẽ không thông qua, lúc trước vì chuyện bào muội tuyệt đối đã khiến Minh Đế ẩn ẩn trong lòng.
Vân Khanh sau khi đưa ra điều lệ này, cũng cắt đứt mầm họa công chúa sau khi lập gia đình, dựa vào thế lực của phu gia phò trợ Hoàng tử lên ngôi, một Phò mã không quyền không thế, sẽ không giúp được cái gì.
Cả đời này, Tứ hoàng tử nếu đăng cơ, kết cục của Thẩm phủ cùng kiếp trước cũng không có gì khác nhau, vậy cũng chỉ có thể khiến cho Tứ hoàng tử không thể ngồi lên Hoàng vị, thì kết cục của Thẩm gia sẽ không giẫm lên vết xe đổ rồi.
Vân Khanh đứng lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hoa lá trong viện lần lượt thay đổi, ánh mặt trời dừng ở phía trên, khiến từng cánh hoa càng trở nên tinh tế, từng nụ hoa ở đầu cành như muốn đem tất cả tư thái của nó bày ra trước mặt thế nhân, cảnh sắc cỡ nào tươi đẹp, ai có thể biết, những đóa hoa tươi đẹp này đều dựa vào bùn đất vẩn đục dưới chân nó mà sinh trưởng, các nàng đều từ trong đất bùn ô bẩn sinh trưởng, đem những gì đẹp nhất khoe ra trước mặt.
Giống như Hoàng Đô này, những Hoàng tử hậu duệ quý tộc, ngoài mặt bọn họ hào hoa tráng lệ, sau lưng tàng ô nạp cấu(che dấu vết nhơ),trong bóng tối che dấu những âm mưu đen tối, đầy huyết tinh không muốn để người biết.
Nay nàng chính là đã bước một bước đi vào một thế giới như vậy, không biết cuối cùng phải chăng cũng sẽ biến thành người như vậy, không còn có thể tìm thấy những ngày tháng tươi đẹp thiện lương, đơn thuần ngây thơ như trước kia rồi.
Nhưng mà, nếu cái giá phải trả cho những thứ tốt đẹp thiện lương đơn thuần này là cả nhà diệt vong, nàng tình nguyện khiến mình cũng trở thành người như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể giữ được một đời bình an.
Vân Khanh mỉm cười, phượng mâu ở dưới ánh mặt trời sáng lạn, long lanh, khóe miệng như nở ra nụ hoa Ưu Đàm, phóng khoáng mà tịch liêu.
Mùng mười tháng chín, Ninh Quốc Công An lão thái quân đại thọ 60 tuổi, An Bá phủ đương nhiên cũng nhận được bái thiếp, mời Thẩm Mậu, Tạ thị, Vân Khanh đi tham gia thọ yến.
Yến hội như vậy vốn có thể không đi, Vân Khanh bình thường cũng không muốn đi, bởi vì mỗi lần đi đều sẽ xảy ra vài chuyện khiến người ta không vui, đối với nàng mà nói, loại chuyện đi đến trước mặt người khác cười giả tạo xã giao, mặc dù là thuận buồm xuôi gió, nhưng vào lúc không cần đeo lên mặt nạ thì không mang vẫn tốt hơn.
Nhưng không nghĩ tới, thọ yến này của An lão thái quân lại không bình thường, thì ra trưởng nữ Ninh Quốc Công, Oánh phi vì biểu đạt hiếu tâm với tổ mẫu, thỉnh chỉ muốn tới tham gia thọ yến của tổ mẫu, kết quả sau khi Minh Đế nghe xong, nói An lão thái quân đại thọ 60, ông cũng muốn tới tham gia thọ yến, Oánh phi cao hứng liên tục tạ ơn, hoàng đế cùng phi tử đích thân đến Ninh Quốc Công phủ chúc thọ An lão thái quân, đây chính là thiên đại vinh dự, khắp kinh thành đều bị chấn động. Ngay cả Hoàng đế cũng đi, những người khác làm sao có thể không đi.
Đây là một điểm, còn nữa, An lão thái quân không chỉ đơn giản là mẫu thân của Ninh Quốc Công, tổ mẫu An Ngọc Oánh, bà còn là mẫu thân của An Thượng Thư và An phu nhân, là tổ mẫu của An Tuyết Oánh.
Tuy rằng quan hệ cùng An Ngọc Oánh không tốt, nhưng nhà Vân Khanh cùng nhà An Thượng Thư khi còn ở Dương Châu quan hệ cũng không tệ, mà Vân Khanh và An Tuyết Oánh lại là khuê mật tốt nhất của nhau, vì tất cả những điểm này, Vân Khanh cũng chỉ có thể đi tham gia yến hội lần này.
Bởi vì lúc trước phải dời phủ, thời gian Thẩm Mậu rời bến năm nay bị lùi lại, cho tới bây giờ còn chưa trở về, ông không có mặt ở trong kinh, tất nhiên là không đi được, còn Vân Khanh cùng Tạ thị vẫn phải đi tham gia thọ yến.
Bởi vì biết lần thọ yến này Minh Đế cùng Oánh phi cũng sẽ tham gia, cho nên cũng giống như khi vào cung dự tiệc, Vân Khanh sáng sớm liền gọi đám Lưu Thúy tiến vào hầu hạ, hôm nay đi tham gia thọ yến, không thể mặc sắc màu tố khiết, Vân Khanh thoáng ngẫm nghĩ một chút, bảo các nàng đem lên bộ y phục bằng nguyệt sắc vừa đặt làm, phía dưới ở ngoài phủ một tầng vải ngắn màu đỏ nhạt, lớp bên trong là chân váy dài với những đường ẩn họa tiết màu đỏ và hoa Hải Đường màu cam phủ qua bàn chân, bên hông thắt đai lưng màu đỏ đậm cũng thêu hoa Hải Đường màu cam, lại khoác lên áo lụa ngoài đỏ tươi, trên đầu vấn búi tóc Tùy Vân, cài cây trâm hình chữ "vạn"(卐) bằng bạc điểm xuyến bằng những vụn san hô đỏ, trên tai đeo đôi hoa tai đồng dạng, cả người nhìn sơ qua cảm thấy có chút mộc mạc, nhưng nếu nhìn kỹ, góc váy đỏ thẫm cùng thắt lưng bên hông đều nói lên tấm lòng chúc thọ của Vân Khanh, nhưng cây trâm lại hơi có chút mộc mạc, cũng không quá lóa mắt, lộ ra một nét đẹp siêu nhiên thoát tục điềm đạm, làm cho mấy người Lưu Thúy, Thanh Liên nhìn đến ngây người mòn mắt, thầm than Vân Khanh đối với phương diện trang phục quả thật rất chú ý.
Mà Tạ thị ngày hôm nay cũng mặc bộ trang phục màu xanh ngọc thêu Mẫu Đan, áo choàng ngắn dệt kim cẩm, phía dưới là váy màu tím nhạt thêu hoa văn Tường Vân Thiên Hương thạch lựu, tôn lên làn da trắng nõn của bà, cả người thoạt nhìn so với thường ngày lại có tinh thần hơn rất nhiều, bộ trang sức bằng vàng ròng làm cả người bà toát lên khí chất thành thục, trong mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế phu nhân.
"Nương, hôm nay nương thật là đẹp mắt." Tiểu nha hoàn vén lên màn trúc, Vân Khanh lập tức mở miệng cười nói với Tạ thị.
Tạ thị đang chờ Vân Khanh, thấy Vân Khanh tiến vào, ánh mắt ở trên người nàng dạo qua một vòng, nữ nhi nhà mình ở phương diện ăn mặc thật sự rất có tâm tư, quả nhiên không cần bà phải bận tâm, liền kéo nàng đến bên người nói: "Con a, luôn thích trêu ghẹo nương, nương mấy chục tuổi rồi, làm sao còn có thể xinh đẹp chứ."
Lý ma ma nghe được đối thoại của hai người, vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn các nàng nói: "Việc này để cho người ta nhìn thấy, phu nhân cùng tiểu thư của chúng ta hai mẹ con khen ngợi lẫn nhau, không biết còn tưởng rằng đây là cố ý a."
Vân Khanh quay sang, nhìn Lý ma ma vì cười mà nếp nhăn đầy mặt, dẩu miệng lên nói: "Như thế nào, Lý ma ma là trách Vân Khanh không khen bà đẹp, thì ra Lý ma ma cũng là người thích đẹp nha."
"Tiểu thư, người đừng trêu ghẹo lão nô a, lão nô đã từng tuổi này mà còn nói là thích chưng diện, da mặt cũng không biết phải để ở chỗ nào nữa!" Lý ma ma làm ra bộ dáng sợ sệt, sai Hổ Phách đem những thứ đã chuẩn bị tốt xếp lên xe ngựa.
"Phu nhân, tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, xe ngựa đang đợi bên ngoài." Lý ma ma từ cửa xoay người lại, cung kính nhắc nhở.
Tạ thị gật đầu, kéo tay Vân Khanh, từ tốn mà đi ra ngoài, đến trước cửa thuỳ hoa, hai chiếc xe ngựa đã đợi ở cửa sau, trừ Tạ thị cùng Vân Khanh đi dự tiệc, Lưu Thúy, Thanh Liên, Hổ Phách, Phỉ Thúy, Chu Sa cũng sẽ cùng đi.
Chu Sa là chờ sau khi Phỉ Thúy kết hôn sẽ thay thế nhiệm vụ của nàng, là một nha đầu lanh lợi được Phỉ Thúy chọn, nay cũng để cho nàng đi theo tham dự yến hội, về sau mới có thể làm nha hoàn nắm vững cục diện ở bên cạnh Tạ thị.
Hôm nay Ninh Quốc Công phủ có thể nói là khách đến nườm nượp, quan viên trong kinh, dù chức quan lớn hay nhỏ, dù có thiệp mời hay không, đều mang theo quà tặng đến chúc thọ, trước phủ Ninh Quốc Công cách một con đường đậu đầy các loại xe ngựa, hạ nhân ở phía sau ôm quà tặng đi theo chủ nhân, xếp hàng chờ tiến vào phủ, thịnh yến thế này chân chính khiến người người nhìn vào đều lộ ra thần sắc hâm mộ, người đông như biển a.
Vân Khanh ngồi trong xe ngựa, nghe được xa phu bên ngoài cất tiếng hô: "Phu nhân, đại tiểu thư, đã đến Ninh quốc phủ." Chỉ cảm thấy trên xe hơi hơi lay động một chút, bánh xe ngựa hoàn toàn ngừng lại, chắc là đã không còn có thể tiến lên phía trước rồi.
Bọn nha hoàn phía sau xuống xe trước, sau đó đi tới trước xe ngựa đỡ Tạ thị cùng Vân Khanh xuống xe, sau đó từ cửa phụ đi vào, mà Phỉ Thúy thì mang theo Chu Sa, sai bọn sai vặt ôm quà tặng đi đến trước cửa đăng ký, nhìn từng đống quà tặng từ một cửa khác đưa vào, hôm nay những món quà Ninh Quốc Công phủ thu được dù là dùng từ nhiều như nước chảy để hình dung cũng không chút nào là quá khoa trương.
Vân Khanh theo Tạ thị tới trước thiên sảnh nghỉ ngơi, hiện tại thọ yến còn chưa bắt đầu, các nàng không cần phải ngồi vào vị trí sớm như vậy.
"Vân Khanh." Vừa mới tiến vào thiên sảnh, đang tìm vị trí muốn ngồi xuống, liền nghe được bên cạnh có người kêu tên của mình, Vân Khanh khóe môi mang theo ý cười, quay đầu nhìn lại liền trông thấy An phu nhân cùng An Tuyết Oánh đang cùng các phu nhân khác nói chuyện.
Tạ thị nhìn đến An phu nhân, mang theo Vân Khanh đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.