Chương trước
Chương sau
"Này, ngươi đừng ngắm Đàn Đàn nhà ta đến ngây người a, nhanh thống kê a!" Một khuôn mặt tinh xảo lớn cỡ bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt nhân viên thống kê, lông mi dài đến không thể ngờ thiếu chút nữa đã chạm vào mặt nhân viên thống kê, khiến cho người này đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng lùi người về phía sau, mặt nhất thời đỏ bừng.
"Ha ha, ngươi xem, lại thêm một nam nhân nhìn đến ta thì đỏ mặt." Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia bỗng nhiên đứng thẳng người, quay đầu lớn tiếng nở nụ cười với Ngự Phượng Đàn.
"Ừ, ai bảo ngươi lớn lên quá nữ tính chứ." Ngự Phượng Đàn tà mị liếc hắn một cái, vươn tay gõ gõ lên bàn: "Đừng đỏ mặt nữa, hắn là nam nhân. Trước khi nhang tàn ta đã đưa tất cả câu đố đèn cho ngươi, không thể coi là phá luật, nhanh thống kê đi."
Vân Khanh quay lại nhìn nam tử đang cười thập phần vui vẻ kia, thấy hắn hé ra khuôn mặt như phù dung, sóng mắt lưu chuyển, mi như hàng liễu tuy mỏng nhưng dài, hai gò má hơi hơi hồng, da thịt sáng như tuyết, tuy rằng bởi vì cười mà có vẻ ửng hồng, nhưng lại tỏa ra một sắc thái mê người, môi đỏ mọng trong suốt bóng loáng như được bôi mỡ, không một điểm ô thâm, không chỗ nào là không xinh đẹp, nhưng từ khuôn mặt nhìn xuống, liền có thể nhìn đến hầu kết lồi ra trên chiếc cổ mảnh khảnh, cùng với trường bào màu lam, kiểu dáng cứng ngắc không hợp với dáng người.
Lúc này hắn đã thu lại ý cười, trừng đôi mắt long lanh như nước nhìn Ngự Phượng Đàn, hừ nói: "Ngươi nói ai nữ tính, ngươi mới nữ tính thì có!"
Thần thái kia, thật sự là thiên kiều bá mị không thể hình dung.
Người này, Vân Khanh sớm đã nghe tiếng, nhưng chưa có dịp được nhìn thấy, hắn là Tiểu Hầu gia của Thuận An Hầu phủ, Phương lão Hầu gia lúc trước từng theo tiên đế chinh phạt, cứu tiên đế hai lần, nên được phong tước vị Hầu gia, nhưng lần đó ông bị thương quá nặng, chỉ lưu lại một đứa con rồi qua đời, Phương Hầu gia kế thừa chí hướng của phụ thân, tuổi còn nhỏ đã rong đuổi trên sa trường, lại từng cứu đương kim Minh Đế một mạng, vận mệnh lặp lại, sau khi lưu lại một đứa con trai mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ, ông liền qua đời.
Vị mồ côi từ trong bụng mẹ này, nay chính là Phương tiểu hầu gia bảo bối của già trẻ lớn bé trong Thuận An Hầu phủ, Phương Bảo Ngọc, bởi vì là độc đinh (con trai độc nhất) trong nhà, lại được sinh ra vào lúc Phương Hầu gia qua đời, Hầu gia phu nhân suốt ngày đau khổ nhớ thương phu quân, khiến Phương Tiểu Hầu gia sau khi được sinh ra thân thể đã yếu kém nhiều bệnh, Phương lão phu nhân chỉ có một đứa cháu này, sợ tôn tử chết non, nghe người ta nói nam hài nếu nuôi dưỡng như nữ nhi thì có thể tránh đi tai họa, nên thuở nhỏ hắn được coi như nữ hài tử mà nuôi dưỡng, cho đến năm mười một tuổi dưới sự cầu tình mãnh liệt của Hầu gia phu nhân, Phương Tiểu Hầu gia mới có thể khôi phục thân phận nam nhi, tục truyền, lúc trước Phương Tiểu Hầu gia cảm thấy kỳ quái tại sao cấu tạo sinh lý của mình không giống những bé gái khác, câu chuyện bị truyền đi trở thành chuyện cười nổi nhất của cả kinh thành lúc bấy giờ.
Mà những bé trai khác, khi đến mười tuổi mà còn giả gái thì thực dễ bị người nhìn thấu, còn hắn, cố tình lại có một khuôn mặt như phù dung mà những bé gái chưa chắc đã có được.
Ngự Phượng Đàn tuy rằng tuyệt sắc, nhưng nhìn hắn, chỉ cảm thấy đây đích thật là nam nhân, còn nhìn vào Phương Bảo Ngọc, quả thực là đực cái khó phân biệt.
Nghe nói lúc trước khi bảy tám tuổi, Phương Bảo Ngọc nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, còn nói muốn gả cho Ngự Phượng Đàn làm thê tử, mỗi ngày đi theo phía sau Ngự Phượng Đàn, sau khi biết mình là nam nhi mà không phải nữ nhi, hắn vẫn đặc biệt thích kề cận Ngự Phượng Đàn.
Cho nên ở kiếp trước, mỗi lần Vân Khanh nghe nhắc đến tên Ngự Phượng Đàn, đều được nghe kể về tuyệt sắc mỹ nhân Phương Tiểu Hầu gia, trong kinh thành nhiều lần có tin đồn hai người bọn họ là đoạn tụ, nhưng trên thực tế, cũng có rất ít người tin là thật, nếu không, An Ngọc Oánh, Lục công chúa sẽ mù quáng mà theo đuổi Ngự Phượng Đàn như vậy sao. Ninh Quốc Công và Hoàng hậu, Tây Thái Hậu là loại người nào chứ, làm sao có thể để cho nữ nhi của mình theo đuổi một gã đoạn tụ.
Nhân viên thống kê thật vất vả mới xác định thanh âm mà Phương Bảo Ngọc phát ra là của nam nhân, thế này hắn mới thoáng hoàng hồn, cầm câu đố đèn trong tay: "Đây…. phía trên không có đáp án."
"Thời gian không còn kịp, ta nói đáp án, ngươi dò là được." Ngự Phượng Đàn cầm lấy chùm đố đèn, vừa liếc mắt vừa đáp.
Lực chú ý của toàn trường đều dừng trên người hắn, đôi mắt Tứ hoàng tử nhìn Ngự Phượng Đàn từng câu nói ra đáp án, từ cái thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba, mãi cho đến cái cuối cùng, Ngự Phượng Đàn cũng không đáp sai một cái, số lượng cũng vượt xa những người khác.
Nhân viên thống kê cơ hồ đều sợ ngây người, đây là vừa nhìn vừa đáp, so với những người khác còn lợi hại hơn, lúc này lập tức tuyên bố ba người đứng đầu là Ngự Phượng Đàn, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử.
Ngự Phượng Đàn cười nhìn Vân Khanh, trong đôi mắt cho thấy sự ung dung, may mắn hắn thấy được, bằng không Vân Khanh tới tham gia trò chơi, hắn làm sao có thể không đến chứ.
Một khắc mới rồi kia, tâm tình của Vân Khanh như bị treo lên, vốn không có gì chờ mong, sau khi hắn xuất hiện nàng thoáng có chút sợ hãi, sợ hắn không thể lọt vào danh sách ba người đứng đầu, vì hắn mà có chút sốt ruột, tâm tình như vậy đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nàng.
Nàng mỉm cười, khẽ gật đầu với Ngự Phượng Đàn, lúc này, nàng sẽ không kiêng dè nữa, có vài thứ, không phải tránh một lần là có thể né tránh mãi mãi.
Về phần Ngũ hoàng tử, sau khi nhân viên thống kê công bố ba nam tử đứng đầu thì trên khuôn mặt kiên nghị của hắn lộ ra tươi cười, tiến lên vỗ vỗ cánh tay Ngự Phượng Đàn: "Tốt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến, không nghĩ tới ngươi xuất trận lại kinh người như vậy a."
"Đây còn không phải là thiệt thòi cho ta sao." Phương Bảo Ngọc đứng bên cạnh, đôi mắt long lanh híp lại vẻ mặt đắc ý: "Nếu không phải ta giúp hắn lấy xuống hơn mười câu đố đèn, hắn sao có thể tiến vào danh sách ba người đứng đầu."
Ngự Phượng Đàn híp đôi mắt hẹp dài, trong thanh âm trong sáng mang theo một chút ghét bỏ: "Vậy ngươi tại sao không nói, là người nào vô dụng ngay cả trèo tường cũng trèo không được, phải để ta đi cầu Phương lão phu nhân cho ngươi ra cửa."
Phương lão phu nhân trông chừng Phương Bảo Ngọc rất kĩ, chỉ sợ gió sẽ thổi bay mất tôn tử của bà, mặt trời sẽ phơi nắng bốc hơi tôn tử của bà, hôm nay là đêm Thất Tịch, lại sợ người quá nhiều bắt cóc tôn tử của bà đi mất, nên không muốn cho Phương Bảo Ngọc ra ngoài, sau khi kế hoạch trèo tường trốn khỏi phủ thất bại, Phương Bảo Ngọc chỉ có thể để cho Ngự Phượng Đàn van cầu Phương lão phu nhân dẫn hắn ra ngoài chơi, vì thế mới khiến thời gian hai người có mặt chậm một chút.
Phương Bảo Ngọc cười hắc hắc, lấy lòng nói: "Vậy thì huề nhau, được chưa." Phương lão phu nhân không biết như thế nào, đặc biệt thích Ngự Phượng Đàn, người khác đi khuyên bảo muốn dẫn hắn đi ra, bà chưa chắc sẽ đáp ứng, nhưng nếu là Ngự Phượng Đàn, thì thập phần chắc chắn sẽ khiến bà đồng ý, vì tương lai sau này, nụ cười của Phương Bảo Ngọc thật sự là nịnh nọt vô cùng.
"Thế tử vừa xuất hiện, ta liền bị ngươi đẩy xuống đài rồi." Tiết Nhất Nam một thân trường bào màu lam nhạt, trên mặt tuấn lãng mang theo ý cười, trêu chọc Ngự Phượng Đàn.
Vân Khanh lúc này đã biết được thân phận của hắn, Tiết quốc công có một đệ đệ ruột thịt, từ nhỏ không thích cuộc sống thế gia, sau khi ca ca kế thừa tước vị, liền mang theo nhi tử du sơn ngoạn thủy, rất ít khi quay về kinh thành, năm trước bởi vì tai nạn bất ngờ mà đột tử, đứa con độc nhất của ông liền trở về kinh thành, người này chính là Tiết Nhất Nam.
"Hắc mã bất ngờ xuất trận mới càng thú vị, không phải sao, Tiết huynh." Ngự Phượng Đàn chắp tay chào hỏi với Tiết Nhất Nam, trong nụ cười không dấu tia đắc ý, ý tứ trong lời nói lại khiến cho mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Một đám thế gia quý tộc bọn họ quy tụ cùng nhau, ngươi một câu ta một câu, ngoài lời thoạt nhìn không có gì, kỳ thật lại luôn bao hàm thâm ý.
Nhưng vào lúc này, bỗng nghe thấy trong đám người truyền ra một tiếng kinh hô của nữ tử, Mai Dư không biết làm sao, đùng một tiếng liền ngã xuống đất, bàn tay rách da, chiếc váy tơ lụa mỏng tốt nhất trên người cũng bị rách một lỗ hổng, lộ ra nội y màu trắng bên trong.
Nhà hoàn của Mai Dư hốt hoảng nâng nàng dậy, che chở sau lưng, không cho bọn họ nhìn đến lỗ hổng nhỏ trên váy, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta hồi phủ thôi."
Mai Dư liếc mắt nhìn "Băng điệp lam ngọc" trên đài, hiển nhiên nàng ấy cũng rất yêu thích ngọn đèn kia, nhưng cơn đau trong lòng bàn tay có thể chịu được, còn lỗ hổng trên váy thì không thể không chú ý, tiểu thư dòng dõi thư hương càng chú trọng các lễ nghi quy củ, bảo nàng với y quan không chỉnh tề ở trước mặt mọi người tranh đoạt như vậy, đó là không thể nào.
Nhưng nàng rất không vui, nàng đã có thể lọt vào nhóm ba người, có một phần sáu hi vọng đoạt được chiếc đèn kia, không biết như thế nào, vừa rồi dưới chân trơn trợt, liền té ngã, lúc này chỉ có thể trách vận khí của mình không tốt, đáy mắt mang theo ý muốn không từ bỏ, vô cùng tiếc nuối nói với Vân Khanh và An Tuyết Oánh: "Thật ngại quá, ta như vậy không tiện tham gia thi đấu, đành hồi phủ trước thôi."
Vân Khanh gật gật đầu, tránh qua một bên, để cho Mai Dư đi về phía Đông đường cái.
An Tuyết Oánh đáy mắt mang theo một chút sầu lo: "Thật đáng tiếc, Mai tiểu thư vốn có thể cùng chúng ta tham gia thi đấu, sao có thể lại ngã đến như thế chứ?"
Vân Khanh nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: "Có người gài bẫy nàng ấy."
"Ai vậy a?" An Tuyết Oánh đáy lòng lương thiện, đối với mọi chuyện đều nghĩ theo chiều hướng tốt, không giống Vân Khanh, ánh mắt tâm tư mỗi thời mỗi khắc đều chú ý mọi thứ chung quanh.
Vừa rồi một nha hoàn mặc xiêm y màu lam của An Ngọc Oánh vươn một chân ra, vốn là muốn đẩy An Tuyết Oánh, kết quả Vân Khanh thấy được, lôi kéo An Tuyết Oánh tránh qua, An Ngọc Oánh liền tự mình ra tay đẩy ngã Mai Dư.
Vân Khanh cũng không trả lời câu hỏi của An Tuyết Oánh, mà là nhìn về phía khán đài, nữ đài chủ lúc này lại đi ra, cao giọng nói: "Bởi vì trong ba người nữ tử có một tiểu thư bị thương, nên sẽ để tiểu thư đứng hạng thứ tư thay thế bổ sung, mời sáu vị công tử và tiểu thư vượt qua ải thứ nhất lên khán đài."
Vân Khanh cùng An Tuyết Oánh nhìn nhau cười, đi về phía khan đài, An Ngọc Oánh cũng mang theo vẻ mặt vui vẻ lên đài, nếu như lúc đầu nàng ta chỉ là muốn cùng Vân Khanh tranh đấu, thì sau khi nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, nàng ta nhất định phải thắng được, nàng ta không thể bỏ qua mỗi một cơ hội có thể thể hiện mình ở trước mặt hắn.
Sau khi lên đài, đôi mắt đẹp của An Ngọc Oánh như có như không liếc về phía Ngự Phượng Đàn, thấy tầm mắt hắn rất ít khi nhìn phía nàng ta, đại đa số đều là nhìn Vân Khanh đang đứng ở bên cạnh mình, sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi, lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, trông như miếng thịt ba chỉ bị ngâm nước.
Đài chủ chờ sáu người lên đài, liền tuyên bố: "Ải thứ hai bắt đầu, trên đài có ba tổ phân chia theo hàng, mỗi một hàng, đều có đủ loại câu hỏi làm chướng ngại vật, yêu cầu tham gia phải là một nam một nữ phối hợp, cần giải đáp toàn bộ vấn đề, mới có thể về đích, mà người đạt đích, vẫn chưa được coi là đội về nhất. Sau khi ải thứ 2 kết thúc, đội về đầu tiên sẽ được 100 lượng bạc, đội về thứ hai được 100 đồng tiền, mà đội về thứ ba, thì chỉ có 50 đồng tiền, kế tiếp chính là vòng thứ ba, từng tổ nhỏ sau khi nhận tiền thưởng, nếu lấy được càng nhiều bạc, mua được càng nhiều thứ có thể chiếm được diện tích càng lớn, thì tổ đó chính là đội chiến thắng cuối cùng."
Cách chơi này thực mới mẻ, cũng thực sự có thể khơi mào ý chí chiến đấu của người khác, bởi vì đây không phải chỉ trả lời vấn đề, hơn nữa còn cần trí lực, làm thể nào để dùng số tiền đó mua được thứ chiếm diện tích lớn nhất.
Đài chủ sau khi nói xong liền quay sang hỏi sáu người: "Các vị đã hiểu luật chơi chưa?"
Tứ hoàng tử mặt không chút thay đổi, Ngũ hoàng tử cười gật đầu, Ngự Phượng Đàn nhẹ gật cằm, An Ngọc Oánh ánh mắt luôn dừng ở trên người Ngự Phượng Đàn, từ trong cổ họng đáp lời. An Tuyết Oánh thì ôn nhu cười với đài chủ: "Chúng ta hiểu rồi."
Sau khi nghe được câu trả lời, đài chủ liền nâng tay: "Mời các vị tiểu thư đứng vào các dãy phía trước."
An Ngọc Oánh đi đến hàng đầu tiên, Vân Khanh để An Tuyết Oánh đi đến hàng thứ hai, mình đứng lại ở hàng cuối cùng.
"Tiếp theo, mời các công tử lựa chọn mình sẽ cùng tổ với ai." Đài chủ sang sảng cười, vươn tay mời ba nam tử khí chất khác nhau, lại xuất sắc như nhau.
Dưới đài người xem náo nhiệt, nhất thời đều sôi trào hừng hực, xem qua các trò chơi, nhưng thật chưa từng từng nghe nói tới cách chơi này, hơn nữa ba vị tiểu thư trên đài, An Ngọc Oánh khí chất cao ngạo, An Tuyết Oánh khí chất dịu dàng, Thẩm Vân Khanh lại thanh đạm tao nhã, mỗi một người đều xinh đẹp loá mắt, các công tử liền trở nên sôi nổi, nói nếu là mình lên đài, thì sẽ chọn người nào.
Mà nhóm thiên kim tiểu thư lại không thể lớn tiếng bàn luận như các công tử, đáy mắt cũng toát ra vẻ hâm mộ, nghĩ mình nếu có một chút tài hoa, có thể đi lên cùng Cẩn Vương thế tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử chơi trò này thì quá tốt rồi.
Ba nữ tử trên đài, sau khi nghe đài chủ nói thế, An Tuyết Oánh lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, khung cảnh này quả thật có chút dạn dĩ, chẳng qua vào đêm Thất Tịch, sẽ không có người trách cứ, chỉ là bản thân vẫn có chút thẹn thùng, mà An Ngọc Oánh với vẻ mặt mong chờ nhìn Ngự Phượng Đàn, cặp mắt kia sáng rọi cơ hồ muốn hóa thành một bàn tay, trực tiếp kéo Ngự Phượng Đàn đến bên cạnh nàng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.