Trong lòng Cảnh Hựu Thần đều là mưu tính cho tiền đồ của mình, nay hắn đang làm Hộ bộ lang trung, trước kia người khác nhìn thấy hắn thì phải hành lễ, hiện tại đổi lại là hắn hành lễ với người khác, vốn đã gần chạm được vào chức Hộ Bộ Thị Lang nóng bỏng tay, giờ lại rớt đài bị giáng chức làm Hộ bộ lang trung, loại chênh lệch này nhất thời khiến hắn không thể chấp nhận được.
Lần này vốn định nhờ vào chủ ý ban thưởng mỹ thiếp, lập công trước mặt Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, không nói tới việc lập tức lên chức, nhưng có được chút thực quyền cũng không tệ, tuy nhiên kết quả lại không như hắn mong muốn, nghe nói lúc Hoàng hậu trở về Trữ Tú cung đã mắng hắn té tát, sắc mặt của Tứ hoàng tử cũng không tốt.
"Tuyển chọn cái gì tuyển chọn, hiện tại ta đã bị giáng cấp, nay làm một chức quan nhàn tản, còn phải trơ mắt nhìn tên Vi Trầm Uyên kia trở về tranh giành tước vị với ta, ta lấy cái gì cùng tranh với hắn!"
Cảnh Hựu Thần liên tiếp oán giận, cũng làm cho tâm tư Vi Ngưng Tử càng thêm lung lay, nàng ta đi đến bên cạnh Cảnh Hựu Thần, bàn tay mềm mại khoác lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, cười nói: "Phu quân, kỳ thật đây cũng là một cơ hội tốt, nói không chừng chàng là ‘tái ông thất mã’, là họa hay phúc không ai nói trước được!"
Giải thích
"Tái ông thất mã" (塞翁失马) là "ông già ở biên giới mất ngựa".
Sách của Hoài Nam Tử có chép:
Một ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470669/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.