Chương trước
Chương sau
Trong lòng Cảnh Hựu Thần đều là mưu tính cho tiền đồ của mình, nay hắn đang làm Hộ bộ lang trung, trước kia người khác nhìn thấy hắn thì phải hành lễ, hiện tại đổi lại là hắn hành lễ với người khác, vốn đã gần chạm được vào chức Hộ Bộ Thị Lang nóng bỏng tay, giờ lại rớt đài bị giáng chức làm Hộ bộ lang trung, loại chênh lệch này nhất thời khiến hắn không thể chấp nhận được.
Lần này vốn định nhờ vào chủ ý ban thưởng mỹ thiếp, lập công trước mặt Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, không nói tới việc lập tức lên chức, nhưng có được chút thực quyền cũng không tệ, tuy nhiên kết quả lại không như hắn mong muốn, nghe nói lúc Hoàng hậu trở về Trữ Tú cung đã mắng hắn té tát, sắc mặt của Tứ hoàng tử cũng không tốt.
"Tuyển chọn cái gì tuyển chọn, hiện tại ta đã bị giáng cấp, nay làm một chức quan nhàn tản, còn phải trơ mắt nhìn tên Vi Trầm Uyên kia trở về tranh giành tước vị với ta, ta lấy cái gì cùng tranh với hắn!"
Cảnh Hựu Thần liên tiếp oán giận, cũng làm cho tâm tư Vi Ngưng Tử càng thêm lung lay, nàng ta đi đến bên cạnh Cảnh Hựu Thần, bàn tay mềm mại khoác lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, cười nói: "Phu quân, kỳ thật đây cũng là một cơ hội tốt, nói không chừng chàng là ‘tái ông thất mã’, là họa hay phúc không ai nói trước được!"
Giải thích
"Tái ông thất mã" (塞翁失马) là "ông già ở biên giới mất ngựa".
Sách của Hoài Nam Tử có chép:
Một ông lão ở gần cửa ải Nhạn Môn, nơi giáp giới nước Tàu với Phiên Quốc (Hồ) có con ngựa. Một hôm, con ngựa đi mất. Người quen thuộc đều đến thăm hỏi, chia buồn. Ông lão nói:
- Mất ngựa thế mà phúc cho tôi đấy, biết đâu!
Cách mấy tháng, con ngựa trở về lại quyến thêm một con ngựa hay tốt. Những người quen thuộc kéo đến xem ngựa và chúc mừng. Ông lão nói:
- Được ngựa thế mà họa cho tôi đấy, biết đâu!
Từ khi được ngựa hay tốt, con ông lão thích cưỡi. Chẳng may té què chân. Người quen thuộc đều đến hỏi thăm, chia buồn. Ông lão nói:
- Con què thế mà phúc cho tôi đấy, biết đâu!
Cách một năm có giặc Hồ. Nhà vua bắt lính đi đánh giặc. Quân lính mười người chết đến chín. Chỉ con ông lão vì què, không phải đi lính mà cho con vẫn họp nhau.
"Tái ông thất mã" trở nên một thành ngữ để chỉ sự họa, phúc xoay vần, khó biết trước được. Trong cái phúc thường khi có cái họa; trong cái họa lại có cái phúc. Cổ ngữ cũng có câu: "Họa tùng phúc sở ỷ, phúc tùng họa sở phục".
Nghe Vi Ngưng Tử nhắc liên tục hai lần tốt lắm, Cảnh Hựu Thần tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng lại nhíu mày, thuận miệng hỏi: "Cái gì là phúc?"
Thấy Cảnh Hựu Thần có ý muốn nghe mình nói, lực tay của Vi Ngưng Tử càng thêm mềm nhẹ, đôi mắt long lanh ánh nước và khuôn mặt dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với âm mưu quỷ kế lóe lên trong mắt nàng ta, vừa xoa bả vai, nàng ta vừa nói: "Phu quân, chàng ngẫm lại xem, kỳ thật việc này vốn là không liên quan tới chàng, chẳng qua trùng hợp bị Trương các lão vin vào đó để đưa ra đề nghị của lão, hoàng hậu nương nương, bất quá cũng là tức giận nhất thời mà thôi, Tứ hoàng tử cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, ngài ấy đương nhiên biết việc này không liên quan tới phu quân, thế nhưng, nay tuyển tú đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, như vậy phu quân cũng nên vì Tứ hoàng tử và bản thân mà trù tính một phen."
"Ý của nàng là?" Cảnh Hựu Thần nghe thấy lời nàng ta nói, vốn vẻ mặt còn đang hầm hầm giận dữ dần dần thay thế bằng dáng vẻ suy tư, tựa hồ có chút hiểu được ý Vi Ngưng Tử muốn nói gì rồi.
"Nếu bệ hạ muốn tuyển tú, đến lúc đó trong hậu cung người mới tăng lên, Hoàng hậu nương nương không thể một mình quản hết nhiều việc như vậy, cũng cần bồi dưỡng tâm phúc, trong phủ chúng ta cũng nên đưa người vào, đến lúc đó tiến cử ra một người lanh lợi, không phải cũng có thể giúp được Hoàng hậu nương nương và Tứ hoàng tử sao?"
Vi Ngưng Tử giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, nghe vào trong tai Cảnh Hựu Thần, liền khiến mắt hắn lóe lên tia sáng, trong đầu nhanh chóng bày mưu tính kế.
Đại Ung Triều tuyển tú, dựa theo quy củ sau khi tân đế đăng cơ, ba năm tuyển chọn một lần, tiểu chuẩn được chọn làm tú nữ, phải là quan tứ phẩm trong triều, đã lập công được thăng tước vị Bá tước trở lên, năm nay(năm tuyển tú) đã cập kê, không có hôn ước trong người, tất cả đều được xếp vào hàng ngũ tú nữ dự bị.
Nhưng tiến cung cũng không phải bắt buộc, nếu như đã cập kê, lại không muốn tham gia tuyển tú, có thể đăng ký với Lễ bộ, sau khi đăng ký ở Lễ bộ, trước ba tháng tuyển tú định chuyện hôn sự với một người trong sạch, Lễ bộ sẽ gạch tên, không để người đó vào danh sách tuyển tú nữa.
Mà mỗi nhà, nhiều nhất cũng chỉ có thể có một nữ nhi báo danh, nếu như trong cung đã có nữ nhi của mình, lúc bình thường thì không cho phép tuyển chọn nữ nhi nhà đó nữa.
Cảnh Hựu Thần nghiền ngẫm lời nói của Vi Ngưng Tử, Vĩnh Nghị Hầu phủ cũng không phân ra ở riêng, hắn xem như là một thành viên trong phủ, mà muội muội của mình Cảnh Tâm Như, năm nay vừa tròn 18, ngày thường xinh đẹp như hoa, tính cách lanh lợi, từ nhỏ được dạy dỗ bên cạnh Lý lão thái quân, đã sớm ghi vào gia phả dưới danh nghĩa của Lý lão thái quân, tuy là đích thứ nữ, không thể hoàn toàn xem là đích nữ, nhưng đã được vào gia phả, triều đình cũng sẽ thừa nhận.
Hắn là tâm phúc của Tứ hoàng tử, nếu muội muội của hắn tham gia tuyển tú tiến cung, vừa trở thành tâm phúc của hoàng hậu, vừa có thể đạt được sủng ái của bệ hạ, được hoàng hậu và bệ hạ vừa ý, tước vị Vĩnh nghị Hầu phủ mà hắn khao khát, không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng cũng có bảy tám phần cơ hội rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Hựu Thần đưa ra quyết định, việc này còn phải xin ý kiến của Lý lão thái quân, dù sao cũng phải được bà gật đầu mới được, nhưng vấn đề không lớn, nói thế nào thì mỗi quý phủ đều phải chọn ra một người tham gia tuyển tú.
Nghĩ như vậy, Cảnh Hựu Thần thực cảm thấy mình làTái ông mất ngựa, trong họa được phúc, trên mặt nở nụ cười nói: "Mọi người nói cưới vợ lấy vợ hiền, xem ra ta đã cưới được một thê tử không những hiền lành, mà còn thông tuệ."
Hắn nắm lấy bàn tay của Vi Ngưng Tử vuốt ve, Vi Ngưng Tử cười duyên đáp lại vài tiếng, trong đầu thì vẫn đang suy nghĩ một sự kiện khác, nếu để cho Thẩm Vân Khanh tiến cung trở thành phi tử của lão hoàng đế, mỗi ngày sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, thì sẽ đặc sắc như thế nào đây nhỉ.
Đáng tiếc a, đáng tiếc, Thẩm Vân Khanh nay vẫn chưa cập kê, cho dù trong nhà là Bá tước, thì vẫn không thể vào được danh sách tú nữ, năng lực của nàng ta có hạn, Cảnh Hựu Thần hiện tại lại chỉ là quan ngũ phẩm, bàn tay không được dài a.
Ngay sau đó, toàn bộ thành Thiên Việt đều nhận được tin tức này, sáng sớm vào triều, Trương các lão dâng tấu, thỉnh cầu bệ hạ vì quốc gia xã tắc mà lo nghĩ, tuyển tú cả nước, Minh Đế ưng chuẩn lời tấu của Trương các lão, nhất thời trọng tâm các cuộc thảo luận của mọi người, đều chuyển sang việc tuyển tú nữ này.
Lúc đó, Tạ thị đang ngồi trong nhà, bởi vì lúc bà ở trong Ngự hoa viên, đã sớm nghe được lời nói của Trương các lão, so với những người khác, khiếp sợ ít đi rất nhiều, nhưng nhớ tới ngày đó, lòng bà vẫn còn sợ hãi, lúc ấy ý tứ của hoàng hậu, chính là tính ban thưởng thiếp thất cho Thẩm Mậu.
Nếu hoàng hậu thật sự mở miệng, bà sẽ không biết cự tuyệt như thế nào mới tốt, muốn bà dẫn về hai thị thiếp dâng cho Thẩm Mậu, bà thật lòng không muốn nhận, may mà gặp được Minh Đế, thế tử và Trương các lão, chuyển đề tài sang việc tuyển tú, lại không dấu vết thay bà tránh được việc bị Hoàng hậu làm khó.
Nghĩ đến biểu tình của Hoàng hậu lúc ấy, Tạ thị có chút buồn cười, rõ ràng là kinh ngạc đến kinh hoàng a.
Lý ma ma ngồi ở bên cạnh giúp Phỉ Thúy se chỉ, nhìn thấy Tạ thị ngồi đó cười một mình, bà cúi đầu cắn sợi chỉ, rồi mở miệng nói: "Phu nhân, người đang nghĩ tới chuyện vui gì thế, cũng kể cho già nô nghe một chút."
Lý ma ma là bà vú của Tạ thị, từ nhỏ nhìn Tạ thị lớn lên, phần nhân tình này so với tình cảm mẫu thân giành cho con gái, cũng không khác nhau là mấy, bà nói như vậy, Tạ thị cũng không trách mắng, chỉ là vừa rồi bà buồn cười chuyện của Hoàng hậu, cũng không thể nói ra, đó là đại nghịch bất đạo, vì thế uống một ngụm trà, rồi quay sang nhìn Lý ma ma nói: "Ta là cười, Vân Khanh sinh ra thật chuẩn, muộn mấy tháng, nếu không phải đi tham gia tuyển tú rồi."
Về chuyện tuyển tú, Lý ma ma cũng biết, bà không giống với những hạ nhân khác, năm đó là người ở trong phủ Đế sư(thầy của vua),biết nơi cung vàng ngói đỏ kia không phải là chỗ tốt lành gì, ngay lần trước đi theo Tạ thị tiến cung, thấy được Hoàng hậu cũng không phải là người lòng dạ rộng rãi, có thể chứa được hậu cung 3000 giai lệ.
Với bộ dáng xuất chúng như tiểu thư, lại là một nữ tử thông tuệ, vào cung, cũng không sợ bệ hạ không thích, chỉ là nhiều người mơ ước bệ hạ như vậy, tiểu thư có thể không khó chịu sao?
Lý ma ma nhìn Tạ thị trước kia vì những di nương của Thẩm Mậu, mà thầm đau lòng rơi lệ, trong lòng bà đã thấm thía, chỉ là ba bốn di nương, phu nhân đã khổ sở thương tâm thành như vậy, hoàng đế nhiều nữ nhân thế kia, nhớ còn không nhớ hết, tiểu thư còn không đau lòng khổ sở gấp trăm lần hay sao.
Tình cảm bà dành cho Vân Khanh, so với Tạ thị, tuy rằng không thể giống mẫu thân như chân với tay, nhưng bà đã xem Vân Khanh như cháu gái mình, bèn tỏ ý tán thành gật đầu nói: "Đúng vậy a, nếu tiến cung, phu nhân sẽ khó nhìn thấy tiểu thư rồi. Cho nên già nô trước kia đã nói qua, tiểu thư là người có phúc, về sau khẳng định sẽ gả cho một cô gia rất tốt."
Tạ thị nghe xong lời Lý ma ma nói, hơi than nhẹ một tiếng: "Đúng vậy a, nhớ ngày nào con bé vẫn còn phấn nộn đáng yêu, mới vừa chớp mắt một cái, nó đã lớn như vậy rồi." Nhưng lại thông minh hơn lúc còn nhỏ khiến cho người làm mẫu thân như bà cảm thấy không bằng con bé nữa rồi.
"Nương, người đang nghĩ tới ai vậy, sao con lại nghe thấy câu ‘chớp mắt đã lớn như vậy rồi’?" Từ ngoài cửa truyền vào giọng nói của thiếu nữ lảnh lót trong trẻo, rèm cửa màu lam nhạt được nha hoàn vén lên, Vân Khanh đi đến, Lưu Thúy và Thanh Liên đi theo phía sau.
"Còn có thể nói ai, nương ngoài nữ nhi là con từ một đứa bé bụ bẫm đáng yêu thoáng một cái đã trưởng thành thì còn nói ai nữa, hai đứa còn lại vẫn bi bô bập bẹ kìa." Tạ thị nheo mắt cười, nhìn nữ nhi, phát hiện ra hôm nay tâm tình con gái tựa hồ cũng không tệ lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, từ sau khi đến kinh thành, chưa bao giờ bà thấy con bé vui vẻ như lúc này.
Đợi sau khi Vân Khanh ngồi xuống, bà liền hỏi: "Như thế nào, con hôm nay đến tìm nương vào lúc này, có phải có chuyện tốt gì hay không?"
Vân Khanh biết mình ở trước mặt Tạ thị luôn thể hiện ra vui giận không như lúc khoác lên chiếc mặt nạ khi đối diện với người khác, thế nhưng lúc này đuôi lông mày cũng giấu không được sự vui vẻ, nàng tiếp nhận lấy trà mật ong hương bưởi mà Phỉ Thúy đưa tới, không uống ngay, mà quay đầu nhìn Tạ thị, nói: "Nương, nữ nhi vừa nhận được tin tức từ Tuyết Oánh, nói là cả nhà bọn họ đã tới kinh thành rồi."
Tạ thị nghe xong đáy mắt cũng lộ ra một chút kinh ngạc, hàng mày ngài nhếch lên nói: "Cả nhà bọn họ sao lại tới kinh thành?"
"Là như vậy, phụ thân của Tuyết Oánh được bệ hạ thăng chức làm Hộ bộ thượng thư, nay công việc đã bàn giao xong toàn bộ, nên cả phủ bọn họ đều dời tới kinh thành." An Tri phủ ở Dương Châu nhậm chức Tri phủ sáu năm, Đề hình án sát sử ti bất ngờ tới khảo sát thành tích, phủ Dương Châu hàng năm vào mùa thu hoạch, dân chúng cơm no áo ấm, hơn nữa bệ hạ năm nay Nam tuần, mặc dù ở Lâm Giang Lầu gặp chuyện không may, nhưng có Vân Khanh lao ra cứu giá, cũng coi như không gây ra sai lầm lớn gì, thêm vào đó Thẩm Mậu liên hợp với những thương nhân Dương Châu quyên tiền cứu trợ nạn hạn hán phương Bắc, cũng được ghi vào công trạng của An Tri phủ, cứ như vậy, ông ấy liền đủ tư cách được điều lên kinh thăng chức rồi.
Hiện tại, nhìn thấy ông ấy, không thể gọi An Tri phủ nữa, mà phải gọi là An Thượng Thư rồi.
Lúc trước Cảnh Hựu Thần chỉ giữ chức Hộ Bộ Thị Lang, nhưng đã được mọi người tôn kính, trừ bỏ biết hắn có Tứ hoàng tử chống lưng, còn một nguyên nhân khác đó là chức Hộ bộ thượng thư vẫn bỏ trống, Thị Lang là chức quan lớn nhất trong Hộ bộ, tất nhiên uy phong, lần này Cảnh Hựu Thần ở trên điện trạng cáo trạng nguyên, nhắm thẳng vào Tả Đô ngự sử đương nhiệm, làm cho Minh Đế nhận ra được khiếm khuyết trong Hộ bộ, mới hạ chỉ thăng chức cho phụ thân của Tuyết Oánh là An Quân Chiếu làm Hộ bộ thượng thư.
Hộ Bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam... Bộ Hộ tương đương với Bộ Tài chính ngày nay, quan đứng đầu bộ Hộ là Thượng thư với hàm chánh tam phẩm, dưới là 2 Thị lang hàm chánh tứ phẩm hạ, quản lý việc đất đai, dân số, tiền, lương thực, sưu thuế, cống nạp. Bộ Hộ chia ra làm 4 ti:
·Hộ bộ ti: Tuần quan 2 người, chủ sự 4 người. Quản lý hộ khẩu, ruộng đất, phú dịch, cống hiến, quyên miễn, các vấn đề liên quan tới hôn nhân và thừa kế.
·Độ chi ti: Chủ sự 2 người. Quản lý thuế ruộng
·Kim bộ ti: Chủ sự 3 người. Quản lý xuất-nhập kho tàng
·Thương bộ ti: Chủ sự 3 người. Quản lý tô thuế, xuất nhập quân lương.
Mà trừ bỏ điểm ấy ra, còn bởi vì Tuyết Oánh là đích nữ duy nhất của An Thượng Thư, An phu nhân cũng không hy vọng nữ nhi của mình tiến cung, cho nên An Thượng Thư thu xếp công vụ nhanh như vậy, cũng là vì tránh đi tuyển tú, mau chóng đến kinh thành, tìm một nhà môn đăng hộ đối, định chuyện hôn sự cho Tuyết Oánh, không đi tranh giành sự sủng ái tiến thân như‘hoa trong gương trăng trong nước’* của chốn hậu cung kia, để tránh việc nữ nhi sau khi vào cung, thì mấy tháng tới nửa năm cũng không thấy được mặt.
*hoa trong gương trăng trong nước: diễn tả một điều gì đó hư ảo, không có thực
"Khó trách con vui vẻ như vậy, thì ra là bạn tốt đã tới kinh thành rồi." Tạ thị mỉm cười, đáy mắt có chút hiểu rõ, sau khi đến kinh thành, nữ nhi cũng không kết giao thêm bằng hữu mới, chỉ có một vài quan hệ hời hợt mà thôi, nói một chút lời khách sáo, xã giao, làm sao có thể so sánh được với bạn tốt khuê phòng thoải mái lại tự nhiên tâm sự.
Đương nhiên, bà sẽ không biết, nguyên nhân Vân Khanh cao hứng như vậy, còn có một cái nữa, đó chính là việc Hoàng hậu tự bê đá đập chân mình, nay Thánh Thượng tuyển tú, đến lúc đó ít nhất cũng có mấy chục thiếu nữ trẻ tuổi được đưa vào, làm cho bà ta cũng nếm thử tư vị bị người khác tranh giành tình cảm là thế nào.
Bất quá nàng không nghĩ tới, chuyện này tiến hành thật sự là quá thuận lợi, theo như lời Vi Trầm Uyên nói với nàng, thời điểm huynh ấy nói ra đề nghị này của nàng với Trương các lão, trong lòng Trương các lão cũng có ý tứ này, sau đó lại có Ngự Phượng Đàn phối hợp, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng không biết trong lòng Minh Đế có nghi ngờ gì hay không, dù sao chuyện lúc đó quả thực quá mức trùng hợp.
Nhưng Minh Đế chắc chắn không thể nghĩ tới Vân Khanh nàng rồi, chuyện này quanh co khúc chiết, ra mặt đều là người có phân lượng trong triều, như thế nào cũng không thể có quan hệ với một nữ tử chân yếu tay mềm, căn cơ chưa vừng, lại vừa mới đến kinh thành như nàng được.
Minh Đế tuy rằng không biết, nhưng vẫn có một người hoài nghi đến Vân Khanh, Tứ hoàng tử phái người giám sát hoạt động của An Bá phủ mấy ngày liền, phát hiện sau khi Hoàng hậu truyền khẩu dụ tới Thẩm gia, Thẩm Vân Khanh từng xuất môn, đi tìm Vi Trầm Uyên, mà Vi Trầm Uyên ngày hôm sau vào triều, liền cùng Trương các lão xin gặp riêng bệ hạ.
Gộp chung tất cả những việc này lại, liền làm cho Tứ hoàng tử xác định, chủ ý tuyển tú này xác thật là ý tứ của Vân Khanh.
Lúc đoán ra được điều này, Tứ hoàng tử phát hiện ý nghĩ đầu tiên của mình, không phải là đi tra xét Thẩm Vân Khanh làm thế nào biết được khẩu dụ của Hoàng hậu, mà là nghĩ đến, thiếu nữ này, hắn thực cảm thấy hứng thú, loại diễm lệ tỏa sang này làm cho người lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sẽ bị vẻ đẹp thiếu nữ bên ngoài hấp dẫn, không giống như những nữ tử khác, nàng cho chỉ có vẻ ngoài, mà nét đẹp nội tâm của nàng, thậm chí so với bề ngoài còn muốn làm cho một nam nhân quyền cao chức trọng cảm thấy hấp dẫn nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.