Ngự Phượng Đàn mở nắp chung trà, uống một ngụm trà xong, mới híp đôi mắt sáng động lòng người kia, đặt chén trà trở về chỗ cũ còn hơi nhép môi: "Cùng Ngũ hoàng tử hồi kinh, chưa nói tới du sơn ngoạn thủy, chỉ cần vừa nghĩ tới chung trà nơi này của Hoàng hậu, thần càng phải ra roi thúc ngựa, ngày đêm không ngừng gấp gáp trở về."
Hoàng hậu che miệng cười, nếp nhăn thật nhỏ nơi khóe mắt cũng hiển lộ một ít, hiển nhiên nụ cười này chính là thật tâm: "Phượng Đàn, ngươi thật sự là mỗi lần đến chỗ của Bổn cung, đều phải quanh co lòng vòng uống chung trà trở về mới cam tâm."
"Đâu có, đương nhiên là trà nơi Hoàng hậu rất ngon, nên thần mới có thể đến đòi." Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ cười cũng đủ động lòng người, cả người bởi vì nụ cười này, toát lên một loại tuấn mỹ kinh tâm động phách, chỉ là trong một nơi sâu thẳm ở đáy mắt thế nhưng lại không có chút ý cười, dư quang như có như không xẹt qua trên người Tứ hoàng tử cùng Cảnh Hựu Thần: "Xem ra Tứ hoàng tử và Cảnh đại nhân, cũng giống ta tới nơi này uống trà Đỉnh Tiêm Tuyết Nha của Hoàng hậu rồi."
Lời nói của hắn xoay chuyển đến Tứ hoàng tử và Cảnh Hựu Thần, Tứ hoàng tử thật ra thì không sao, Hoàng hậu là mẫu thân của hắn, hắn tới là chuyện rất bình thường, nhưng Cảnh Hựu Thần là một ngoại thần, đến Trữ Tú cung, xác thực rất không thỏa đáng, chính vì cậy nên sau khi Ngự Phượng Đàn nói xong câu đó, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470665/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.