Uy Vũ Tương Quân phu nhân đang cùng các vị phu nhân giới thiệu, còn Vi Ngưng Tử thì đi hành lễ, đi đến chỗ Vân Khanh đang đứng ở một bên, cũng không giống những người khác vây quanh Uy Vũ Tướng Quân phu nhân.
Từ lức vừa đi ra, nàng ta liền nhìn thấy Vân Khanh, mặc kệ có bao nhiêu người, nàng ta vẫn thực dễ dàng tìm thấy Vân Khanh, không riêng gì sức hút đến mê người của Vân Khanh, mà còn có hận ý nồng hậu của nàng ta đối với Vân Khanh, có thể khiến cho nàng ta ở trong đám người ngay lập tức nhận ra Vân Khanh.
Vi Ngưng Tử đi đến trước mặt Vân Khanh, hơi hơi hất cằm lên, tươi cười hoàn mỹ: "Vận Ninh quận quân, có phải là rất bất ngờ khi ta còn chưa chết hay không?"
Từ khi nàng ta đi ra, trong đôi mắt thần trí của Vân Khanh một chút thay đổi cũng không có, vẫn là đôi mắt tràn ngập ý cười, nhìn Vi Ngưng Tử đang đi về phía mình, nàng cười nhẹ một tiếng, tiếng cười như là tuyết ngọc đánh lên mặt băng, thanh thúy lại dễ nghe, đọng lại trong tai Vi Ngưng Tử, lại rõ ràng nghe ra trong tiếng cười kia bao hàm cả sự khinh thị.
Vi Ngưng Tử thấy hơi tức giận, nhưng nghĩ rằng Vân Khanh lúc này cười mà không nói chắc là trong lòng có chút bối rối, dùng nụ cười để che giấu ý nghĩ trong lòng, không khỏi lại nói: "Như thế nào, ngươi chẳng lẽ không bất ngờ? Hay là đã bất ngờ đến nói cũng nói không được rồi hả?"
Nhìn dung nhan như hoa trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470645/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.