"Tiểu nữ hai ngày trước không cẩn thận làm chân bị trật, đang nghỉ ngơi ở trong viện, không biết Tứ hoàng tử có chuyện gì?" Thẩm Mậu nghe thấy Tứ hoàng tử hỏi tới Vân Khanh, nghĩ nghĩ, vẫn đem tình trạng của Vân Khanh nói ra.
Nghe thấy Vân Khanh bị trặc chân, Tứ hoàng tử xưa nay thái độ luôn lãnh đạm cũng hơi nhíu mày, trong đôi mắt xẹt qua một biểu tình khó đoán, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh đơn điệu: "Vận Ninh quận quân cũng có thiếp mời, nếu nàng không tiện ra nhận, thì để cho An Bá ngươi chuyển giao cho nàng đi."
Thị vệ ở phía sau lại đem một bái thiếp khác giao cho Thẩm Mậu, Thẩm Mậu hai tay tiếp nhận, sau đó lại nói lời cảm tạ, hai người cũng không nói thêm gì nhiều, Tứ hoàng tử xưa nay là người ít lời, tặng bái thiếp xong, liền xoay người rời đi.
Ra cửa phủ, bước vào xe ngựa, Tứ hoàng tử ngồi trên xe ngựa, nhắm đôi mắt lại, nhớ tới lời của Thẩm Mậu, Thẩm Vân Khanh hai ngày trước không cẩn thận bị trật chân.
Tuy rằng hắn hôm nay đến Thẩm phủ đưa bái thiếp, là vì muốn tạo mối quan hệ thân cận hơn với Thẩm phủ, nhưng lí do sâu xa, là muốn nhìn vị Thẩm gia tiểu thư này một cái, lần đó sau khi nàng bị tên bắn trúng, ánh mắt khi nhìn hắn kia, luôn làm cho hắn cảm thấy trong đôi mắt ấy bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng đều hóa thành đôi con ngươi đen láy.
Hắn nhớ rõ ngày ấy, ở ban công trên gác cao, trong không trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470641/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.