"Ân, một vết thương nhỏ." Giọng nói của nam nhân mặt nạ bạc như thực nhẹ nhàng, Vân Khanh thậm chí có thể nghĩ lúc hắn nói chuyện, môi hẳn là hơi hơi nhếch lên, sắc mặt hẳn là không tốt lắm.
"Ta có học qua y thuật, có thể giúp ngươi xem một chút." Nếu là vết thương nhẹ, thì không thể sẽ không ngừng đổ máu, thương thế kia tuyệt đối không nhỏ, Vân Khanh đưa mắt nhìn vào hông trái của hắn.
"Thẩm tiểu thư đối với ta thật tốt, thế nhưng lại muốn giúp ta xem thương thế." Nam nhân mặt nạ bạc cười, sâu trong đôi mắt hơi lộ ra tí lãnh ý, nói xong liền lui về phía trong xe ngựa nằm xuống.
Xe ngựa Thẩm gia đều rộng lớn, thoải mái, hoa lệ là chính, mặc dù là nam nhân mặt nạ bạc là một người nam nhân, hơn nữa bên cạnh còn có Lưu Thúy đang bị hôn mê, Vân Khanh ngồi ở một bên vẫn không có vẻ bị bức ách.
"Vậy ngươi liền nhìn xem đi." Nam nhân mặt nạ bạc nằm xuống, thực tự nhiên nói với Vân Khanh, trong giọng nói pha chút lạnh nhạt cùng cao hứng, làm cho người ta cảm thấy hắn và Vân Khanh không phải là người xa lạ mới gặp qua hai ba lần, mà là bằng hữu tốt đã tương giao nhiều năm.
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến phần da thịt trắng nõn không bị che lấp kia, tuy chỉ là lướt qua, nhưng có thể cảm thấy sự tinh tế non mềm, người này, tuyệt đối không phải là đạo tặc giang hồ, nàng khép hờ đôi mắt, nhấc lên cái nắp phía dưới sàn xe ngựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470610/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.