"Ngàn lần không thể!" Vân Khanh nghe được lời nói của phụ thân lập tức hô một tiếng, khiến Thẩm Mậu đem tầm mắt chuyển đến trên mặt mang theo vẻ không đồng ý của Vân Khanh, hỏi: "Sao không thể?"
"Cha, hôm nay bệ hạ gọi người đi tham dự yến hội cũng không phải là do trùng hợp, mà là bởi vì hôm qua Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử du ngoạn Thẩm phủ, đã phát hiện trong từ đường của Thẩm gia là từ ngân gạch mà xây thành, chính là bởi vì chuyện này, bệ hạ mới có thể cảm thấy, Thẩm phủ có tài phú nhất nhì Giang Nam, vào lúc quốc khố trống không mà phương Bắc lại bị thiên tai, mới nghĩ tới muốn điều dùng ngân lượng của phú thương." Vân Khanh chậm rãi đem sự tình phân tích
"Nhưng cha đã nguyện ý góp bạc a, cho dù việc này khiến gia nghiệp Thẩm phủ dốc hết một nửa, nay bệ hạ nếu nổi lên ý nghĩ này, cha nhất định phải làm đến cùng, thời gian không nhiều lắm, tại sao cha không thể điều bạctừ các châu thị chứ?" Thẩm Mậu nhăn mi nói.
Vân Khanh nhìn vẻ mặt của Thẩm Mậu, phụ thân kỳ thật biết nàng muốn nói cái gì, chẳng qua là về mặt tình cảm, thì khó có thể nhận, bất quá mặc kệ phụ thân có thể nhận hay không, nàng cần phải đem lời này nói ra, mặc dù sẽ làm cho phụ thân không vui: "Cha, nếu như theo lời cha, đem gia nghiệp Thẩm gia ta dốc hết một nửa đi giúp nạn thiên tai lần này, nghĩ như vậy, kỳ thật là không có sai, chỉ cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470600/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.