Mà hoàng hậu vốn mang theo trách cứ, sau lời của Ngự Phượng Đàn, liền hoàn toàn đổi ý, ngược lại giống như là muốn ca ngợi Vân Khanh một phen, điều này làm cho hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn liếc mắt một cái, đáy mắt xẹt qua một tia não ý, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
"Thì ra là như thế, vậy thật sự là làm cho Bổn cung nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Hoàng hậu dường như lúc này mới biết được nguyên nhân Vân Khanh anh minh tài trí, vẻ mặt tán thưởng.
Chỉ Vân Khanh biết, nếu thánh giá muốn dừng chân ở Thẩm gia, như vậy toàn bộ Thẩm gia đã sớm được tìm hiểu rành mạch, hoàng hậu đối với chuyện tình Thẩm gia tất nhiên là đã nắm rõ, tuy rằng không biết bà vì sao vừa thấy mình liền ra oai phủ đầu, nhưng thực hiển nhiên, vị hoàng hậu nương nương này không thích nàng, rõ ràng là như vậy.
Kế tiếp, ma ma bên người hoàng hậu liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, ngữ khí sâu xa mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương, vị đại tiểu thư Thẩm gia này không chỉ anh minh tài trí, liền ngay cả phương danh cũng là Giang Nam không người không biết đâu, còn có văn nhân viết thơ ca tụng qua."
Lời nói của ma ma kia làm cho Vân Khanh không tự chủ được nhíu mày, ma ma này nàng từng nghe nói qua, là lão ma ma đắc lực bên người hoàng hậu, bà ta họ Mễ, hoàng hậu coi trọng bà ta nhất, phàm là bà ta nói như thế, tám chín phần mười là ý tứ của hoàng hậu, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470590/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.