Chương trước
Chương sau
Trước kia hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, sau lại nhìn đến những hành động của nàng trong một năm nay, lại cảm thấy hết thảy đều thực bình thường, hắn cũng hiểu được vừa rồi nàng nói như vậy cũng là vì hắn suy nghĩ.
Cô gái này trên người có một cổ khí chất trầm tĩnh lại thong dong, khiến lúc người ta cùng nàng ở chung cảm giác thực thoải mái, cho dù không phải ân nhân, Vi Trầm Uyên cũng hiểu được mình và nàng cũng nhất định coi nhau như bằng hữu.
Dùng qua bữa trưa, sau khi đưa tiễn Tần thị cùng Vi Trầm Uyên, Vân Khanh xoay người về Nhạn các muốn ngủ trưa, qua một canh giờ, Lưu Thúy theo lời dặn đi vào kêu Vân Khanh dậy, tiếp theo liền phát ra một tiếng thét chói tai: "Tiểu thư, người làm sao vậy......"
Toàn bộ Nhạn các nhất thời loạn làm một đoàn, khiến đám nha hoàn lúc tiến vào nhìn thấy mặt Vân Khanh, một đám đều là vẻ mặt hoảng sợ, nói không ra lời.
Sắc trời nhuộm vàng, có một nam tử đang vội vội vàng vàng lên đường, hắn mặc cái áo bằng vải thô cao thấp hai phân màu rám nắng, lại cảm giác bộ quần áo rất rộng, như là bị buộc trên người hắn, khiến khí chất trên người hắn không mấy hài hòa.
Hắn đại khái khoảng ba mươi lăm tuổi, mái tóc được cài một cây trâm đơn sơ, trên khuôn mặt mang theo lo lắng, trên đôi giày vải dính đầy bụi rác, sau khi vừa bước chân vào thành Dương Châu đáy mắt liền lóe lên tia kỳ dị quang mang, cước bộ mệt mỏi đột nhiên tăng tốc.
Hắn chính là Thẩm Mậu, trước khi ngã xuống sông thì dựa vào ý thức cuối cùng, hướng dòng nước chảy mà xuôi theo, kết quả khi tỉnh lại, đã ở trong một nhà nông hộ, nghe nói hắn đã hôn mê gần nửa tháng, bởi vì vật dụng trên người toàn bộ rơi xuống đáy sông, lại té bị thương xương đùi, hắn không thể lập tức trở về, nay vừa khỏi, hắn liền mượn mấy lượng bạc một đường đi nhanh, gấp gáp muốn trở về nhà mình.
Màn trời đen kịt như sắp chuyển mưa, Thẩm Mậu càng bước nhanh hơn, hơn một tháng không thấy thê nhi, trong lòng hắn mỗi ngày mỗi đêm đều là nhơ nhung tha thiết thân nhân mình.
Tối nay gió thổi có chút lớn, Thẩm Mậu đi đã lâu, rốt cục khi đi tới trước cửa Thẩm phủ, ngẩng đầu nhìn căn đại viện nhà cao cửa rộng, chưa bao giờ cảm thấy thân thiết như bây giờ, khiến hắn nhìn đến muốn rơi nước mắt.
Cũng may, cũng may, hắn đã đến trước cửa nhà.
Thẩm Mậu đứng ở đó kích động, không có chú ý chung quanh ở một góc sáng sủa, có một vài ánh mắt xấu xa đang chăm chú nhìn vào hắn, hắn kéo vạt áo, tuy rằng ăn mặc mộc mạc, cũng muốn sửa sang lại vạt áo một chút.
Trước khi hắn định bước lên gõ cửa, lại có hai nam tử thân hình cao to nhanh nhẹn, đứng ở trước mặt của hắn, chặn đường đi của hắn.
Lai giả bất thiện.
Đây là ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Thẩm Mậu, nhưng khi đứng trước cửa nhà đã khiến hắn nôn nóng, hắn cười nói: "Hai vị có chuyện gì chăng?"
Hai người kia cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, xoay đầu lại hỏi: "Ngươi là ai, nửa đêm ở bên ngoài Thẩm phủ lén lút, chẳng lẽ là trộm cướp?"
Thẩm Mậu vừa nghe lời này, liền phản bác nói: "Hai vị có thể hiều lầm rồi, ta không phải tặc nhân, mà là thân thích trong phủ, tiến đến thăm người thân." Hắn dù sao đã vào Nam ra Bắc rất nhiều, hai người trước mắt này có hơi thở xấu xa, hắn cũng không nói ra thân phận của bản thân.
Hai người kia cũng cười đáp: "Cái gì thân thích? Thẩm phủ cũng không có thân thích nào đến thăm lúc đêm hôm! Nhìn cách ăn mặc của ngươi, như thế nào cũng thấy không thể có quan hệ với Thẩm phủ được!"
Thẩm Mậu như thế nào cũng không nghĩ ra có một ngày, hắn sẽ bởi vì cách ăn mặc mà bị người kỳ thị, vì thế cười khổ nói: "Tại hạ đúng là bởi vì có việc, mới đến Thẩm gia cầu thân thích hỗ trợ, hai vị vì sao ngăn ở trước mặt của ta? Các ngươi tựa hồ cũng không phải là người của Thẩm phủ!"
Mắt thấy bị hai người này vô cớ chặn lại, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là hộ vệ trong Thẩm phủ, nhưng nếu thật là hộ vệ, sẽ không thể nào không nhận ra hắn, hai người này nhất định là có ý đồ khác.
"Hắc hắc, nếu biết chúng ta không phải là người của Thẩm phủ! Vậy thì nhất định là Thẩm lão gia rồi!" Hai người kia chắc chắn cười, đáy mắt thoáng léo lên tia âm độc.
Thẩm Mậu thầm nghĩ không tốt, lui về sau vài bước: "Các ngươi muốn làm gì......"
Hai người này không cho hắn có cơ hội nói chuyện, một người vươn hổ trảo hướng phía trước, nhắm ngay ngực Thẩm Mậu hung hăng đấm, thủ pháp kia, nếu như thật bị đánh trúng, khiến Thẩm Mậu kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay tại chỗ lăn một vòng ngã xuống, hiểm hiểm tránh đi một trảo này!
Chỉ nghe một tiếng va chạm, nếu là đánh vào ngực thật, chỉ sợ không chết cũng phải thổ huyết!
Người nào muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Hai người kia thấy chiêu đầu tiên thất thủ, lập tức lại xoay người lên trước, bốn cánh tay đều hướng Thẩm Mậu chộp tới, may là Thẩm Mậu thân hình linh hoạt, có thể né tránh hai người tập võ, nhưng căn bản là không có phần thắng!
Trong lòng hắn đột nhiên có một loại bi thương khó hiểu, đều đã đến trước cửa nhà, lại không thể đi vào, việc này rốt cuộc là ai sai khiến! Trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng liền gào thét đi ra, dù là phải chết, hắn cũng muốn chết trong hiểu biết!
"Ngươi nói xem là ai, nay Thẩm phủ đều là do đại tiểu thư quản lý, tất cả mọi chuyện đều do nàng sắp xếp, nếu ngươi đã trở lại, nàng không phải cái gì cũng đều không có sao?!"
Hai người kia tựa hồ là muốn thành toàn tâm nguyện của hắn, nhanh trả lời vấn đề của hắn!
Bầu trời tầng mây trùng trùng điệp điệp, một đạo sấm sét giữa không trung đánh xuống, như truyền vào trong tai Thẩm Mậu, làm hắn nửa bước cũng bước không nổi, trước mắt biến thành màu đen, hai người này dĩ nhiên là do Vân Khanh phái tới, mỗi ngày canh giữ ở trước cửa nhà, chính là sợ hắn trở lại, nàng sẽ không thể quản lí Thẩm gia nữa sao? Hắn không có ở nhà, Thẩm gia tất cả đều do Vân Khanh quản lý? Mẫu thân ra sao? Tạ thị ra sao? Mặc ca nhi, Hiên ca nhi nay ra sao rồi?
Hắn đang đắm chìm trong tin tức còn chấn động hơn cả thiên lôi, toàn thân cơ hồ run run như lá rụng trước gió, thật sự là quá mức chấn kinh rồi!
Người muốn hắn chết này, là nử nhi hắn thương như châu báu, yêu như sinh mệnh sao? Hắn không tin, hắn không tin......
Nhưng bàn tay sắc bén đã muốn bức tới cổ hắn buộc hắn không thể không tin......
Bỗng nhiên trước mặt một đạo kiếm quang hiện lên, ào ào hai cái, những lợi trảo sắp đến trước mặt bỗng nhiên bị chặt đứt, tiếp theo lại là một đạo ngân quang bất ngờ như tia chớp trên bầu trời, trong thiên đại như tách ra một khe hở, chiếu sáng khuôn mặt thống khổ của hai người trước mắt, cùng với đại viện cao to mà mờ tối của Thâm gia, cửa lớn màu đỏ giống như máu bọn họ phun ra, khiến trong lòng Thẩm Mậu đều lan tràn ra một mảnh đỏ tươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.