sảnh trước, Vân Khanh phát hiện, hôm nay người đến rất nhiều, không chỉ có tộc trưởng, trưởng lão đến đây, còn có Thẩm Bình, Mạc thị, nhi tử của bọn họ, cùng với rất nhiều thanh niên trong tộc.
Nàng đi đến, đầu tiên hướng tới mọi người quét mắt một vòng, mới khẽ cười: "Không biết hôm nay ngọn gió nào thổi mà khiến cho tộc trưởng cùng trưởng lão lại đến Thẩm gia rồi."
Tộc trưởng cùng trưởng lão nhìn đến nàng, vẫn là có chút không yên, dù sao ngày ấy tay nàng cầm kiếm sắc bén, toàn thân tràn đầy sát khí thật sự làm cho người ta khó có thể quên, không khỏi cười có chút không được tự nhiên, lại nhìn nàng hôm nay lơ đãng trêu cợt, tộc trưởng liền ổn định tâm thần, khẩu khí hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta hôm nay đến, tự nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, cha ngươi đến nay đã có tin tức chưa?"
"Tạm thời không có, như thế nào, tộc trưởng có tin tức của cha ta sao?" Vân Khanh sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc, bi thương cùng vui sướng đều sẽ không hiện lên trên nét mặt nàng, khiến người ta đoán không ra nàng đang nghĩ gì trong lòng.
"Chúng ta nếu có, đã sớm nói cho ngươi biết, cần phải hỏi ngươi sao!?!" Tộc trưởng không hài lòng thái độ của nàng, hừ một tiếng, sau khi biết Vân Khanh từ việc lần trước, hơn phân nửa là không muốn theo bọn họ, liền nói thẳng: "Ngươi lần trước không phải nói nếu phụ thân ngươi không còn, ngươi liền muốn chiêu tế ở rể, nay cha ngươi một tháng vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470565/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.