Tiết Hữu Tài trên đầu bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy ánh sáng trong mắt phượng kia không phải là ánh sáng của kim cương, mà là đao phong sắc bén, đưa ngoan ý hắn mới vừa nghĩ liền như vậy chém rớt.
"Muốn thuyết phục bọn họ, không dễ dàng như vậy...... Cần có chút thời gian."
"Không việc gì, ta cho ngài bảy ngày, tin tưởng lấy năng lực Tiết Hữu Tài Phó hội trưởng cửa hàng, nhất định có thể giải quyết vấn đề này." Vân Khanh phi thường săn sóc cười, tầm mắt rơi xuống tay béo của Tiết Hữu Tài đang nắm chặt lại buông nhanh, chớp mắt cười: "Chúng ta ở Thẩm gia chờ, tờ giấy này ta tự nhiên cũng sẽ trả lại cho ngài."
"Ngươi không được phép đi tìm phu nhân ta!" Tiết Hữu Tài lập tức nói, hắn còn nhớ rõ trước đó Vân Khanh nói muốn đến bái phỏng Tiết phu nhân.
"Bảy ngày này, ta đương nhiên sẽ không đi, bảy ngày sau, liền tự ngài quyết định rồi!" Vân Khanh câu khóe môi, có thể thấy được trong tươi cười thanh nhã cất giấu mấy phần âm lãnh, một chút cũng nhìn không ra nàng là uy hiếp người.
Tiết Hữu Tài thầm oán hận đầy mình, giờ thì tốt rồi, hắn đã lén rút từ khoản nợ của Thẩm gia mấy trăm lượng bạc, giờ phải nghĩ biện pháp dùng tiền riêng của mình đắp vào, còn phải trong bảy ngày vì Thẩm gia chạy đứt chân, thật sự là ra sức mà không đạt được gì, một phần lời cũng không kiếm được, bù thêm vào còn muốn nhiều hơn!
Vì bảy ngày này, Tiết Hữu Tài là không thể lưu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470563/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.