Vú nuôi được dặn, gật đầu lui xuống, Phỉ Thúy và Hổ Phách cũng lui xuống, canh giữ ở cửa.
Lúc này, Tạ thị mới mở miệng nói: "Con là có chuyện quan trọng muốn nói cùng với nương?"
Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt thận trọng nói: "Nương, người cũng đã biết chuyện buổi sáng tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão đến?"
"Ừ, phái đoàn lớn như vậy, ta như thế nào lại không biết!" Tạ thị mím môi, trong ánh mắt mang theo khinh thường: "Những người này, mượn cớ là người trong tộc, cha con nay mới mất tích chừng nửa tháng, bọn họ liền nhanh chóng tới cửa muốn lấy tài sản Thẩm gia, mặc kệ như thế nào, sản nghiệp này đều do phụ thân con cùng tổ phụ bọn họ đời đời thế thế dốc sức làm nên, chưa từng nhờ cậy gì tới tộc nhân, không thể để cho bọn họ lấy đi như thế được. Ta dù có thế nào cũng sẽ đem Mặc ca nhi và Hiên ca nhi nuôi lớn, Thẩm gia cũng không phải không có hậu, bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi nào cả."
Tạ thị trong lời nói tuy rằng không có thẳng thắn như lão phu nhân, nhưng ý tứ vẫn giống nhau, khinh bỉ hành vi của đám người tộc trưởng.
Vân Khanh nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào, tuy rằng trong nhà bất hòa, nhưng một khi có chuyện xảy ra, mặc kệ là già đến hồ đồ như tổ mẫu, hay là hiền lành nhu nhược như mẫu thân, đều biểu lộ lập trường rất rõ ràng, không làm ra chuyện cản trở người nhà, Vân Khanh rất vui vẻ.
Nhưng vui vẻ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470547/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.