Trong viện một trận hỗn loạn, vừa lúc đó, Vân Khanh từ bên cạnh cầm lấy một cái ghế dài, hướng về phía chân Trần mẹ dùng sức ném tới.
Bốp một tiếng, Trần mẹ vấp phải chân ghế, té nhào xuống đất, lúc này, bà ta chỉ cách Tạ thị không tới nửa bước, Tạ thị nhìn Trần mẹ đột nhiên ngã quỵ, trong nháy mắt đứng ngẩn người.
Lão phu nhân cũng bị tình hình hỗn loạn trước mắt dọa hoảng sợ, vừa rồi nếu không phải Vân Khanh cái khó ló cái khôn nhặt lên chiếc ghế làm Trần mẹ vấp ngã, Trần mẹ một khi lao qua được, chỉ sợ trong bụng con dâu sẽ bị bà ta làm hại.
Vương ma ma đứng ra, phân phó mọi người nói: "Còn không mau đem Trần mẹ áp chế đứng lên, một đám ngẩn người cái gì! Mau chuyển ghế đỡ phu nhân ngồi xuống!"
Nghe được lời của bà, mọi người một lần nữa tỉnh táo lại, Vân Khanh vội vàng đi qua dìu Tạ thị, vội hỏi: "Nương, sao nương lại tới đây?"
"Nương có thể không lại đây sao? Vừa nghe được người ta nói, nói là con hạ dược hại chết mẫu tử Tô Mi, các nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Tạ thị đỡ bụng, ngồi vào đệm lót dày thêu hoa được đặt trên ghế hoa hồng, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Vân Khanh lắc đầu, không nói gì, Tạ thị sắc mặt bởi vì kinh sợ trở nên trắng bệch, lúc này đáy mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc: "Nàng ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại liên quan đến con?"
Tuy rằng cảm thấy đồng tình với cái chết của Tô Mi, nhưng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470501/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.