Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Trần ma ma nhìn gói thuốc bột nhỏ trong tay đại phu kia, liều mạng lắc đầu nói: “Không thể nào, thuốc này là ta tự mình lấy về, đại phu rõ ràng khai thuốc là hậu phác, sao có thể là nhục quế được. Không thể nào!”
Mặt đại phu lại lộ vẻ bất ngờ, nhíu mày nói: “Ta là đại phu, hậu phác và nhục quế khác nhau thế nào ta còn không biết sao! Nếu ngươi nói không có khả năng, vậy nàng đau bụng là từ đâu mà ra?”
Đúng vậy, sáng nay cô nương ăn gì đó đều qua tay bà, duy có bát thuốc này là không. Trần ma ma nhất thời không biết làm thế nào cho phải, mặt đầy vẻ lo lắng quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, thuốc này là nô tỳ tự tay lấy từ hiệu thuốc bắc về. Nô tỳ hầu hạ cô nương từ nhỏ, không có khả năng động tay động chân trong thuốc này, nhất là loại việc có hại đến cô nương như vậy!”
Vân Khanh đứng một bên xem diễn, không nói một từ nào, ánh mắt đều đặt trên cái bao ‘bột nhục quế’ mà đại phu cầm trong tay.
Lão phu nhân hít sâu một hơn, cố nhịn xuống tức giận, nhìn Trần ma ma quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói: “Thuốc này trừ ngươi ra còn có ai chạm qua?”
Trần ma ma nghe hỏi như thế mới sực nhớ, vừa rồi bà thật sự là quá vội vã nên quên là thuốc này còn phải qua giai đoạn nấu, vội vàng nói: “Việc nấu thuốc vẫn do Xuân Xảo làm.”
“Xuân Xảo? Mau kêu nàng ta vào đây!” Dám hạ thủ trong thuốc, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470469/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.