Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Mấy ngôi sao lấm tấm điểm tô khiến bầu trời đêm như đẹp hơn, dế trong khe đá tíc te xướng khúc hát êm tai, Vân Khanh ngồi trên ghế đặt trong sân tiểu viện, hai tay ôm đầu gối nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa, phong cảnh say mê lòng người lúc ban ngày đã dần chuyển thành bóng ma lay động không ngừng trong màn đêm.
Thanh Liên bưng một chung nước lại đưa cho nàng, sau đó ngẩng đầu quan sát bốn phía, mở miệng nói: “Tiểu thư, trong núi ban đêm rất lạnh, sáng nay người lại rơi xuống sông, đừng nên đứng giữa trời như thế này kẻo trúng gió.”
Sờ sờ cánh tay, Vân Khanh cũng cảm giác được khí trời lành lạnh nên gật gật đầu, xoay người đi vào trong phòng. Tính cách thoải mái tùy tính và nhàn nhã biểu hiện sáng nay đã tan đi, sáng sớm ngày mai nàng đã phải lên xe về lại thành Dương Châu rồi, những thứ ấy cũng chỉ có thể ở lại trong trí nhớ.
“Mấy việc tối hôm qua dặn ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Vân Khanh nhìn Thanh Liên trong gương, hỏi.
“Tất cả đều tốt, đúng như tiểu thư đã dự đoán trước. Nô tỳ cũng đã dựa theo phân phó của tiểu thư mà xử lý chu đáo rồi.” Thanh Liên ôm quần áo để thay sau khi tắm rửa lại, Thải Thanh cũng vừa trải xong giường chiếu đi ra, cười nói: “Tiểu thư, Mi cô nương kia cũng thật là buồn cười, lúc phu nhân đến thì làm bộ làm tịch không ra gặp, chiều hôm nay nàng ta rốt cuộc cũng chịu hết nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470467/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.