Beta: Ishtar Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tạ thị cùng Vân Khanh, Thủy di nương trên mặt thần sắc ân cần uyển chuyển hàm xúc, mang theo một loại tươi cười đắc ý cùng khiêu khích chắp tay lại, nàng ta như suy tư nhìn Tạ thị, lại cười duyên nói: "Phu nhân, đồ ăn sáng cũng đã dùng qua, không có việc gì tì thiếp liền lui xuống." Dứt lời tùy ý quỳ gối coi như là có hành lễ, liền muốn đi ra ngoài. "Đợi đã!" Vân Khanh mở miệng hô. Thủy di nương vốn nghe thấy có người kêu nàng ta dừng lại, nhìn lại dĩ nhiên là Thẩm Vân Khanh, thoáng ngẩn ra liền khôi phục lại, thay một chút tươi cười quái dị: "Sao, đại tiểu thư còn có chuyện gì?" Vân Khanh chậm rãi cười, trên mặt mang theo ý cười, đôi phượng mâu nhìn khuôn mặt Thủy di nương, thản nhiên mở miệng nói: "Di nương vừa rồi hình như quên cái gì?" Quên cái gì? Thủy di nương nhìn nhìn cổ tay áo, trên góc váy của mình, nàng ta không mang cái gì tiến vào, cũng không có đặt xuống này nọ, nhân tiện nói: "Tì thiếp không có phát hiện đánh rơi cái gì, hay là đại tiểu thư có thấy?" Thật sự là một nữ nhân không có lễ nghi, bọn ta nói như vậy, thế nhưng còn nghe không hiểu, Vân Khanh liền xoay người ngồi xuống bên cạnh Tạ thị trên giường La Hán, nhẹ bưng lên chén trà bằng gốm sứ trắng tinh thổi thổi, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Thủy di nương, không nói một lời, liền như vậy cười nhìn nàng ta. Ánh mắt của nàng mang theo thâm ý nói không ra lời, trừ trong đôi mắt híp lại kia phảng phất ý cười, lại dường như mang theo tia châm chọc, trực tiếp khiến nội tâm Thủy di nương vừa hoảng vừa loạn, không rõ cái ánh mắt này của nàng đến tột cùng muốn biểu đạt cái gì, chỉ từ trong lòng sinh ra một cỗ ý niệm không tốt, bật thốt lên nói: "Đại tiểu thư nếu là không có việc gì, ta xin lui xuống trước." "Ta cũng không nói không có, di nương không cần mỗi lần đều thay ta và nương làm chủ." Vân Khanh lần này vẫn là hàm chứa ý cười, nhưng ngữ khí lại nghiêm khắc hơn so với vừa rồi. Thủy di nương lần này cuối cùng cũng nghe hiểu thâm ý của Vân Khanh, lúc nhìn lại Vân Khanh, sự xem thường trong ánh mắt vơi đi vài phần, đại tiểu thư trước mắt này cùng người lúc trước có ấn tượng khác biệt rất lớn, không nói nhiều nửa chữ, lại ngụ ý nhắc đến chuyện nàng ta vô lễ lúc nãy, nhưng, cho dù nàng ta vô lễ thì sao, Tạ thị nào có dám bẩm báo trước mặt lão phu nhân, nghĩ đến đây, nàng ta liền có tự tin, cười nói: "Tì thiếp đã muốn hành lễ cáo lui, phu nhân nếu không có mở miệng, thì nghĩa là chấp nhận." "A, phải không?" Vân Khanh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy ngươi có nhớ rõ ta, cũng là chủ tử của ngươi sao?" Một câu thật nhẹ nhàng rõ ràng so với cành liễu còn muốn nhẹ hơn, lại khiến mặt Thủy di nương trắng lên trắng xuống, nàng ta vẫn chưa hành lễ với Thẩm Vân Khanh, trừ ở trước mặt Thẩm Mậu sẽ chú ý chút quy củ ra, sau đó có nhìn đến Vân Khanh cũng không có nửa điểm tôn trọng, không nghĩ đến hôm nay Vân Khanh sau khi ngã vào hồ nước lại thay đổi như thế, nàng ta ngược lại đè xuống tức giận, dù sao Thẩm Mậu đối với nữ nhi này rất sủng ái, nếu là làm quá mức, đến trước mặt Thẩm Mậu cũng không được đẹp mặt, liền thu lại bất mãn trong lòng, chịu đựng hành lễ với Vân Khanh nói: "Đại tiểu thư, tì thiếp có thể cáo lui sao?" Thấy nàng ta chịu đựng bất mãn hành lễ với mình, Vân Khanh cũng không khách khí, ngồi chịu lễ của nàng ta, mới chậm rì rì mở miệng nói: "Thủy di nương lời này là quá khách khí, ngươi là di nương trong phủ, là thiếp chuyên môn hầu hạ phu nhân cùng lão gia, nay phu nhân còn ngồi ở chỗ này, ngươi muốn cáo lui, còn phải đợi người mở miệng đồng ý mới được chứ." Thủy di nương quả thực không thể tin vào lổ tai của mình, lời này là do vị đại tiểu thư không hiểu thế sự nói ra sao? Nàng ta ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nhưng thấy nàng vẫn là dáng vẻ mỉm cười yếu ớt lạnh nhạt, đang cùng Tạ thị nhìn nhau cười như hiểu ý, trong lòng nàng ta mơ hồ biết, đại tiểu thư hôm nay khác xa với người ngày trước. Vân Khanh đối với sự kinh ngạc của nàng ta đã sớm dự liệu được, trước khi được trọng sinh nàng đối với những chuyện vụn vặt trong viện một chút cũng không màng tới, trầm mê ở trong thế giới ảo tưởng của mình, đáng tiếc sự thật không phải như thế, nhất là trong trạch viện có người bởi vì tư lợi cùng bản năng sinh tồn, mà không ngừng tranh đấu, chém giết, cướp đoạt, thậm chí không từ thủ đoạn. Đời này được sống lại, nàng không muốn là nàng lúc trước, vì những gì nàng muốn bảo vệ, tính kế thu phục lòng người là việc cần phải làm, Thủy di nương trước mắt này chẳng qua chỉ là một màn trong đó thôi, hai tháng gần đây, nàng đã phải nghênh đón rất nhiều ám toán dù vô ý hay cố ý rồi, nếu là nàng trước kia, chỉ sợ đã sớm không còn đường sống. Tạ thị nghe xong lời nói của nữ nhi, rồi nhìn lại Thủy di nương, lại có một suy nghĩ khác, bà trước giờ đối với thị thiếp đều là khoan dung, cùng là nữ nhân, bà cũng không muốn tạo ra nhiều khó xử, chỉ cần không làm lỡ đại sự, chút náo loạn nhỏ nhặt này cũng là cho qua, nhưng hôm nay nữ nhi nói lời này, khiến bà không khỏi hoài nghi quan niệm của mình, bà cảm thấy không cần đối với các di nương quá mức trách móc nặng nề, nhưng trong lòng các di nương đó đâu có coi trọng lòng nhân từ này của bà, vẫn luôn nghĩ bà yếu đuối dễ bắt nạt, đặc biệt là Thủy di nương, trên cơ bản ở trước mặt bà luôn không có quy củ, tùy ý mà thăm hỏi, trong mắt căn bản không có coi bà là phu nhân. Tạ thị nhìn dáng vẻ xinh đẹp kiều mị của Thủy di nương, thầm nghĩ: Đúng vậy a, nàng ta là di nương trong phủ, di nương nói thật dễ nghe là phó chủ tử, kỳ thật còn không phải cái nô tài hầu hạ người sao, bà ngày thường phóng khoáng nên mặc kệ các nàng, kết quả thì sao, Thủy di nương hôm nay ở trước mặt nữ nhi một chút thể diện cũng không giữ cho nàng, tiếp tục như thế, nữ nhi cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng, như vậy về sau người khác có thể hay không học theo đối xử với nữ nhi mình thế này, lúc đó nữ nhi sẽ nghĩ sao về người làm nương này chứ? Sau khi phân tích kĩ càng, Tạ thị chỉ cảm thấy trước kia bởi vì sinh không được con trai mà lòng có sự khoang nhượng, đối với các di nương quá mức phóng túng đến nỗi có hành vi vượt quá quy cũ, cũng may hôm nay nữ nhi một phen nhắc nhở khiến bà đột nhiên suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, về sau quy củ các di nương trong phủ vẫn là nên có, bà làm đương gia chủ mẫu chính là cho di nương lập quy củ, chỉ cần lý do thích đáng, dù là lão phu nhân hay Thẩm Mậu cũng sẽ không có ý kiến. Trong nháy mắt, Tạ thị trên mặt liền tản mát ra một loại khí thế, bà làm đương gia chủ mẫu nhiều năm, uy nghiêm đã sớm có từ trong khuôn, được dạy dỗ từ nhỏ cũng khiến bà cả người tràn ngập khí phách của danh môn thiên kim, giơ tay nhấc chân đều là quý khí, bà sắc mặt như thường, nhưng bầu không khí trong phòng liền hoàn toàn biến đổi, nhíu mày nhìn Thủy di nương nói: "Mới vừa rồi ngươi ở trước mặt lão gia nói mấy ngày trước bị bệnh không có tới hầu hạ ta nên trong lòng băn khoăn, cho nên sáng sớm nay lại đây hầu hạ ta đúng không?" Thủy di nương nhìn Tạ thị ở trước mặt mình xuất ra khí thế của đương gia chủ mẫu, khóe miệng tràn ra một chút cười lạnh, nhưng không có để ở trong lòng, cười lạnh nói: "Vừa rồi tì thiếp xác thực nói như vậy, phu nhân chẳng lẽ thật sự cần tì thiếp ở trong này hầu hạ?" Thái độ cùng lời nói như vậy, Tạ thị đã sớm nghe qua, bà nhìn lướt qua bụng Thủy di nương, một cái di nương không có con chứ đừng nói là con trai mà còn dám kiêu ngạo như thế, thật sự là không biết trời cao đất rộng, bà nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn như cũ cười cười: "Chỗ này của ta nha hoàn không thiếu, Phỉ Thúy cùng Hổ Phách cũng dùng quen rồi, không cần ngươi ở trước mặt hầu hạ." Lý ma ma đứng ở một bên nghe Tạ thị nói lời này, đáy mắt lộ ra kinh hỉ, mấy năm nay bà vẫn luôn muốn phu nhân có khí phách của chủ mẫu mà lộ ra uy nghiêm của mình, đừng cho bọn tiểu thiếp trèo lên đầu, đặc biệt là Thủy di nương, màn kịch kia khiến người xem thật chướng mắt, hôm nay đại tiểu thư ở bên cạnh vừa nói như vậy, phu nhân tựa hồ nghĩ thông suốt rồi, trước mắt Thủy di nương vừa hay đến làm mẫu, phu nhân lời này nói rất đúng, Thủy di nương ngay cả cái nha hoàn cũng không bằng, không muốn nàng ta ở trước mặt hầu hạ đâu, bà nhấp hé miệng, nuốt lại ý cười. Thủy di nương cũng nghe hiểu được ý của Tạ thị, châm chọc nàng ta không bằng nha hoàn, hừ, nàng ta còn không muốn hầu hạ Tạ thị đâu, nàng ta trên mặt mang theo cười lạnh, ngước mắt nhìn Tạ thị nói: "Nếu phu nhân nói như vậy, vậy đến lúc đó đừng đến trước mặt lão gia nói tì thiếp không hầu hạ người, tận đáy lòng tì thiếp là ước gì có thể hầu hạ lão gia nhiều một chút......" Nàng ta cố ý ngừng lại một chút, mới thêm vào: "Và phu nhân người." này bốn chữ. Hầu hạ lão gia? Thủy di nương nghĩ gì ai cũng biết, bằng không cũng sẽ không mới sớm tinh mơ vội vàng đến trước mặt Thẩm Mậu khoe khoang phong tao, nhưng có nắm được cơ hội này hay không mới quan trọng. Tạ thị cũng không phải người tính tình mềm mỏng, chỉ là làm việc luôn có chừng mực, lấy tiêu chuẩn Đại Gia Chủ mẫu mà ép buộc mình, sẽ không làm việc như giết chết tiểu thiếp, hay trách móc nặng nề với di nương, đời trước Vân Khanh không có nhúng tay việc trong nhà, bà cũng ngồi vững ở trên ghế Thẩm phu nhân liền chứng minh được điểm này, một phụ nhân có thể quản lí trong nhà hơn mười năm thì cho dù là nhu, cũng là trong nhu có cương. Bà cũng không buồn bực, đem chén trà hướng khay trà bằng gỗ mạ vàng bên người đặt xuống, đối với Thủy di nương cười ôn hòa hào phóng nói: "Thủy di nương một lòng muốn vì lão gia làm chút việc, mặc dù ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu được, hôm nay ngươi nếu ở trước mặt ta đã có thái độ này, như vậy ta cũng không thể phụ ý tốt của ngươi, lần trước khi lão gia trở về, có mang theo 50 cây hoa lan về, nói là một vị thương hữu (bạn bè làm ăn) đưa tới, ngươi cũng biết lão gia rất thích hoa lan, ít ngày nữa sẽ đi nhà kính trồng hoa để thưởng thức, hôm nay những chậu hoa lan này liền giao cho ngươi quản lý." Thủy di nương vốn nghe nói muốn nàng ta đi quản lý hoa lan, liền muốn mở miệng phản bác, nhưng sau khi nghe được câu sau, nói Thẩm Mậu thường xuyên đi nhà kính trồng hoa dể xem hoa, câu phản bác ra cửa miệng lại vội nuốt xuống, nội tâm thầm nghĩ: việc này nàng ta thật ra có biết, Thẩm Mậu từng cùng nàng ta nói qua, ‘nhất cây nhất hoa người vì lan’, hoa lan cánh hoa trắng noãn như ngọc, đại biểu sự tốt đẹp, mang khí chất cao thượng, trang nhã. Nghĩ đến việc đi chăm sóc hoa lan, nàng ta liền có cơ hội tiếp cận Thẩm Mậu, còn có thể ở trước mặt lão gia bày ra khí chất "Huệ chất lan tâm" của nàng ta, tốt đẹp như hoa lan, lập tức liền đồng ý nói: "Nếu là phu nhân ra lệnh, vậy tì thiếp nhất định tận tâm quản lý, để lão gia có thể thưởng thức những bông hoa lan xinh đẹp." "Ân, ngươi đi đi." Tạ thị thản nhiên cười, đáy mắt hiện lên nồng đậm trào phúng, quay đầu đối với Lý ma ma nói: "Đưa Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa, hầu hạ cẩn thận một chút." Lý ma ma đáy mắt lướt qua một tia sắc bén, phu nhân đây là hạ quyết tâm muốn chỉnh người, liền cười phúc hắc nói: "Dạ, Thủy di nương, cùng nô tỳ đi nhà kính trồng hoa thôi." Đáng tiếc Thủy di nương lại quá nhập thần suy nghĩ làm sao để ‘xảo ngộ’(tình cờ gặp mặt) Thẩm Mậu, không có để ý ánh mắt của Tạ thị, hành lễ xong lập tức vui rạo rực xoay người đi nhà kính trồng hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]