Chương trước
Chương sau
Phía dưới lầu các.
An Sơ Dương lần theo tiếng động nhỏ vừa rồi, đứng bên cạnh cái đình nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng quét mắt khắp nơi, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Hắn nhếch nhếch khóe môi nhàn nhạt, đứng ở nơi vừa phát ra âm thanh nhìn lại, một đầu ngón tay chạm vào trái cây vừa bị người đạp phải, chất lỏng vẫn còn đang chảy, chứng minh vừa rồi có người ở đây, híp đôi mắt đen không thấy đáy, nhìn quét chung quanh một chút, khi nhìn đến một chỗ thì ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
An Tri phủ không có võ công, chưa từng phát hiện khác thường, sau khi nghe nhi tử hô lên, cũng im lặng đứng nhìn một bên, thấy hắn tay không trở về, hỏi: "Là ai vậy?"
"Không ai cả." Nắm nắm gì đó trong tay, sắc mặt An Sơ Dương lạnh như băng, ánh mắt tối tăm trả lời: "Không việc gì thì con đi đây."
"Con...... con muốn chọc giận chết ta sao, nghịch tử......" An Tri phủ hung hăng dậm chân, rốt cuộc cũng nói không ra lời, mà sắc mặt An Sơ Dương không thay đổi, giống như không nhìn thấy cất bước đi xa.
An Tri phủ đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn một hồi, thở dài thật mạnh một hơi, cũng phất tay mà đi.
Cho đến khi mọi âm thanh phía dưới đều không còn, Vân Khanh mới ngẩng đầu lên, hơi hơi nhăn mày lại, đạo tặc mặt nạ bạc trước mặt này, tại sao lại xuất hiện ở phủ Tri Phủ, chẳng lẽ hắn muốn đến đây trộm cắp? Nàng ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách gần như thế, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cằm thon của hắn, lộ một chút màu trắng dưới mặt nạ màu bạc vẽ hoa văn, sau giữa trưa ánh mặt trời trở nên trong suốt, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, trắng nõn không tỳ vết, nàng không khỏi đoán diện mạo dưới mặt nạ của người này nhất định không tầm thường.
Bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt sâu thẫm không thấy đáy dưới lớp mặt nạ kia hiện lên ý cười trêu tức, khiến người ta nhịn không được mà lạnh run, tiếng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc không nói nên lời nhẹ nhàng thốt lên bên tai nàng: "Sao, vẫn chưa nhìn đủ sao?"
Lúc này Vân Khanh mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, màu đỏ từ hai má nhanh chóng lan tràn đến sau tai, trong lòng nổi lên chút chán nản với bản thân, sao lại nhìn hắn đến mất hồn như vậy, vì sao mỗi lần đối mặt với người này nàng luôn thất thần, bị tên trộm vặt lấy làm lá chắn một lần cũng thôi đi, lần này lại bị hắn bắt, không biết lại muốn làm gì, nếu để người khác biết nàng một hai, rồi ba lần để người ta làm vậy, không biết sẽ bị nói thành cái gì, không khỏi muốn há mồm phản bác.
Lại phát hiện ngón tay kia vẫn còn đặt trên môi nàng, dường như còn có dấu hiệu tỉ mỉ ma sát, người này, hơi quá đáng rồi, nàng liếc mắt nhìn vị trí của chính mình, đúng là trên tầng lầu không có thang lầu thông đến, là tầng đỉnh có gắn đá quý làm trang sức trên đỉnh lầu.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, vừa vặn dừng trên mặt nạ bạc của nam tử, ánh bạc lướt qua, ánh sáng ngọc loá mắt, càng tôn lên nét sâu thẫm không lường được trong đôi mắt.
Vân Khanh ngầm tức giận, không cam lòng mỗi lần bị hắn bắt đều bị uy hiếp, quyết định há mồm cắn lên ngón tay đặt trên môi nàng.
Nàng dùng hết sức lực cắn xuống, với đạo tặc này, không biết tại sao, trong lòng nàng không có sợ hãi, chỉ có tức giận và tức giận, vì thế không sợ mà cắn mạnh, răng nanh đâm vào ngón tay, chảy ra máu đỏ tươi.
Trong mắt nam tử đeo mặt nạ bạc hiện lên ánh sáng kinh ngạc, tiếp theo liền đau đến nhăn mày, như tia chớp vươn hai ngón tay bóp cằm nàng, gia tăng sức lực khiến nàng mở miệng, rút ngón trỏ bị cắn đau ra, giơ trước mặt Vân Khanh, dưới ánh mặt trời chói chang, hai dòng máu đỏ thấm ra dọc theo dấu răng sâu hoắm, từ ngón tay chảy xuống.
Lần nào Tiểu Hồ Ly cũng cắn hắn, lần trước ở trong thư viện cũng không chút nghĩ ngợi cắn xuống lồng ngực hắn, bây giờ dấu răng còn chưa biến mất, hiện tại lại lưu hai dấu răng trên ngón trỏ của hắn, nàng vẫn làm thế với hắn, vẫn nhìn thấy ai không hài lòng liền cứ vậy mà cắn xuống?
Nhớ tới cảm giác ướt át nóng bỏng vừa rồi khi ngón tay bị đôi môi nàng bao chặt, mặt hắn liền không dừng được mà nóng lên, ánh nhìn trong mắt lại càng thêm tức giận, cắn hắn cũng thôi đi, nhưng nếu là nam tử khác không có ý tốt, cứ như vậy cắn một cái, một chút tác dụng cũng không có, chẳng lẽ Tiểu Hồ Ly này không biết, hành động như vậy có lẽ sẽ khiến nam nhân càng thêm có dục vọng khi dễ nàng sao? Trong đôi mắt đen như mực hiện lên ánh sáng khôn khéo, Ngự Phượng Đàn quyết định phải khiến Vân Khanh bỏ thói quen hư hỏng này.
Ngón tay hắn gia tăng sức lực, Vân Khanh bị bắt nâng cằm lên, dưới mặt nạ đôi mắt nam tử như một lưỡi dao băng lợi hại, lộ ra hơi thở dày đặc, nàng nhìn mà có chút sợ hãi, lại nhếch đôi môi, không thể lùi bước căm tức nhìn hắn.
Tuy rằng nhìn không được biểu cảm của nam tử đeo mặt nạ, Vân Khanh lại có thể cảm giác được toàn thân hắn lộ ra hơi thở khiếp người, khiến nàng cảm thấy vô cùng bị chèn ép, muốn tránh đi cũng không còn sức lực.
Nam tử đeo mặt nạ bạc quái dị cười nhẹ một tiếng, ngón tay bỗng nhiên nhét vào môi Vân Khanh, ngón tay vô cùng xấu xa nhẹ nhàng xoay một vòng trên đầu lưỡi phấn hồng của nàng, máu đỏ tươi dính vào đầu lưỡi, nàng nháy mắt cảm thấy một mùi máu tươi tràn ra đầu lưỡi, lại bị loại động tác xâm nhập này làm sắc mặt đỏ lên, nhất thời mắt phượng trừng to.
Chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, nam tử mặt nạ bạc đã thu ngón tay về, đốt ngón tay lưu luyến xẹt qua gương mặt nàng, giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm cảnh cáo: "Về sau không cho phép cắn những người khác, nàng làm vậy sẽ khiến người càng thêm muốn khi dễ nàng."
Trong giọng nói mang theo ngang ngược không thể phủ nhận, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vâng theo vô điều kiện, loại khí chất khiếp người này lại chảy ra từ trên người một tên trộm vặt, càng khiến Vân Khanh chắc chắc thân phận đặc biệt của hắn.
Nhưng ngang ngược thì ngang ngược, liên quan gì đến nàng, hắn muốn làm gì thì tự đi mà làm, còn muốn lôi kéo nàng, lúc này đây...... nàng đánh giá cao thấp một chút, không bị thương, vừa rồi phía sau không ai đuổi bắt hắn, sao lại còn ôm lấy nàng.
Chẳng lẽ bộ dạng nàng rất dễ bị bắt nạt?
"Ta cắn ai liên quan gì đến ngươi, đại hiệp ngươi không nên xen vào việc của người khác!" Vân Khanh oán hận cắn răng, từng chữ từng chữ phun ra ngoài, hai chữ ‘đại hiệp’ lại thốt ra đặc biệt nặng nề.
Ngự Phượng Đàn vô cùng không thích thái độ như vậy của nàng, híp mắt nhìn vẻ mặt nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc kia đều là tức giận, hơn nữa ánh mắt còn mang theo khinh thường nhìn qua một bên.
Lại không chịu nhìn hắn? Lúc hắn không mang mặt nạ nàng cũng không nhìn hắn, hắn đeo mặt nạ nàng cũng không chịu nhìn, thì ra nàng đúng là không thích nhìn hắn?
Trong lòng bất mãn, ngón tay liền hung hăng xoay mặt nàng lại, khó chịu đè thấp giọng nói: "Bộ dạng ta rất khó nhìn sao? Vì sao không nhìn ta?"
Vân Khanh nghe vậy giương mắt nhìn mặt nạ bạc sáng chói của hắn, phì cười, nâng tay vỗ lên mặt nạ của hắn: "Ngươi có gì để ta nhìn?"
Hừ! Thật ra hắn đã quên thân phận lúc này của mình không phải là Ngự Phượng Đàn, dưới mặt nạ chu môi chép chép miệng, mắt hẹp híp lại, càng tới gần nàng thêm một chút, âm trầm hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy bộ dạng An Sơ Dương đẹp mắt?"
A? Sao lại nói đến việc này? Vân Khanh có chút kỳ quái nâng lông mi dài, mắt phượng kinh ngạc nhìn nam tử mặt nạ bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.