Ngự Phượng Đàn cả người là áo bào trắng, hai tay lần lượt thay đổi đặt trên đầu gối, cả người lười biếng tựa vào lưng ghế dựa, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười, tôn lên đôi mắt hẹp mang theo nét lạnh lùng phất qua mà nhiếp hồn người.
Hắn đang cười, cũng là cười lạnh.
Từ lúc Vân Khanh tiến vào, hắn luôn nhìn nàng, nhưng mỗi khi ánh mắt nàng chuyển tới chỗ hắn, liền không dấu vết vội vàng dời đi chỗ khác, như là một giây cũng không nguyện ý dừng lại trên người hắn, tránh như tránh quỷ.
Hắn tự hỏi gia thế, dung mạo của bản thân, lấy ra mặt nào thì cho dù là ở Dương Châu hay kinh thành, đều luôn khiến người chú ý nhất, sao gặp phải Thẩm Vân Khanh, nàng liền xem hắn như thứ gì đó nguy hiểm nhất thế gian.
Như thế cũng thôi đi, nàng không nhìn hắn, cũng không nhìn nam tử khác, trong lòng hắn cũng thoải mái, chứng minh nàng không phải là nữ tử tùy ý. Nhưng nàng lại nhìn nhìn trừng trừng cái gã An Sơ Dương lạnh như băng kia, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn tuyệt không kiêng dè, nếu An Tuyết Oánh không lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ sẽ gây ra trò cười trong bữa tiệc.
Còn một ly lại một ly mà uống, bộ dáng thật hào phóng, nào có nữ tử nào uống rượu như vậy, lỡ say thì thế nào, hay nàng tự xưng có tửu lượng tốt, không sợ say. Nếu có thể uống, vậy ta sẽ cho nàng uống đủ.
Đôi mắt hẹp gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, khóe miệng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dich-nu/1470430/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.