Chương trước
Chương sau
Con ngươi hơi hơi đảo, khóe môi Vân Khanh khẽ nhếch, nàng biết mục đích trong đó, mới vừa rồi nàng còn hỏi vì sao An Tuyết Oánh mời ba người đến, nay cũng xem như đã hiểu thật rõ rồi.
Hôm nay, cái gọi là bữa tiệc giúp vui cho lão thái quân, chẳng qua chỉ là nguỵ trang, nói đến cùng vẫn là muốn khiến vị tiểu thư phủ Quốc Công ngàn dặm đuổi theo thế tử này có cơ hội nhỏ phô diễn tài năng. Mà ba người: nàng, Lưu Uyển Như, Liễu Dịch Nguyệt, hôm nay chủ yếu là đến để làm nền.
Từ việc Tri Phủ phu nhân lên tiếng mời ba người đến tham gia, Lưu Uyển Như là nữ nhi của quan quản lý Ty vận tải thuyền bè, cũng là một trong những bạn bè tốt của An Tuyết Oánh, mặc dù thân phận Tri Phủ không thể so với chức quan Tam Phẩm, nhưng chức quan quản lý Ty vận tải thuyền bè cũng là một vị trí cực kỳ quan trọng, hơn nữa dì út của Lưu Uyển Như đã gả cho con trai trưởng Dương Trữ hầu ở kinh thành. Diện mạo của Lưu Uyển Như hết sức bình thường, nhưng cũng không thể nói là không tốt, chỉ là ở trước mặt nữ tử thế gia, dung mạo của nàng có vẻ hơi bình thường.
Mà tuy nói dung mạo Liễu Dịch Nguyệt thanh tú, gia thế Liễu gia cũng không tệ, nhưng thứ nhất, cha nàng ta giống như là cấp dưới của Nhâm Tri phủ, càng không thể so với Tri Phủ, thứ hai, Liễu gia mới xảy ra vụ tai tiếng Liễu Dịch Thanh chưa kết hôn mà đã mang thai, cho dù là gia tộc lớn nào thì nhất thời cũng đều sẽ không nghĩ đến khuê nữ của Liễu gia.
Cuối cùng chính là nàng, nàng là bạn thân nơi khuê phòng của An Tuyết Oánh, là một trong số họ, mà quan trọng nhất - thân phận của nàng là con gái nhà thương nhân, cho dù dung mạo của nàng xuất sắc như thế nào, chênh lệch thân phận cũng không thể vượt qua. Cho nên phu nhân Tri Phủ mới chọn ba người các nàng vào phủ làm khách, không ra vẻ cố ý, nhưng suy nghĩ sâu xa, lại không lộ vẻ mình thật sự ra tay, bởi vậy nàng liền ở trước mặt Cẩn Vương thế tử làm nền cho hai người An Ngọc Oánh và An Tuyết Oánh phát huy tài nghệ.
Bất quá, Vân Khanh nhìn thoáng qua An Tuyết Oánh, nàng ta thật ra lại hứng thú với trò chơi hơn với Ngự Phượng Đàn, nói cách khác, kỳ thật rốt cục đều là vì An Ngọc Oánh mà vui vẻ chơi trò chơi này.
Đại khái là vừa rồi lúc ở nhà giữa, nàng tỏ vẻ thông minh, phản ứng cũng nhanh chóng, lưu lại ấn tượng không tệ với vị tiểu thư phủ Quốc Công này, liền gọi tên bảo nàng đoán.
Không thể không nói danh môn khuê tú gì đó cũng quả thật mệt chết đi, muốn biểu hiện một phen trước mặt người mình ái mộ, còn phải vòng mấy vòng, vòng vo co quẹo, tức là muốn giữ gìn mặt mũi, vừa muốn lộ vẻ tài hoa, chỉ tiếc phải vất vả đoán ý của người.
Hôm nay nàng chính là lựa chọn tốt nhất, nữ tử lần đầu tiên gặp mặt, lại không cùng giai cấp, có lẽ đã không chuẩn bị kỹ, nhìn thấu điểm ấy, Vân Khanh nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cần phải đoán được thứ gì đó trong khay, nếu không An Ngọc Oánh liền mất đi cơ hội biểu hiện, nhưng lại không thể tỏ vẻ nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra, còn phải tôn vẻ sáng suốt trí tuệ của An tiểu thư lên.
Thật sự là người xem mệt mỏi, diễn viên càng mệt.
Vân Khanh thản nhiên cười, làm bộ như hơi trầm ngâm, quan sát An Ngọc Oánh vài lần, lúc này mới mở miệng nói: "Ta đoán là lụa hoa sau tóc mai của tiểu thư Ngọc Oánh."
Giọng của nàng hơi do dự, giống như không quá khẳng định, đáy mắt An Ngọc Oánh lại hiện rõ chút vui mừng, lộ vẻ hào phóng tán thưởng: "Nhãn lực của Vân Khanh muội muội không tệ, sao ngươi phát hiện được?" Trên búi tóc nàng đúng là có cài lụa hoa, nhưng chỉ là vài đóa hoa nhỏ ghim cùng một chỗ, nếu không đặc biệt lưu ý, rất khó phát hiện điểm này, chẳng lẽ Vân Khanh vẫn luôn quan sát nàng?
Vân Khanh hơi cúi mắt, trong ý cười dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng: "Bởi vì ta vốn cũng định làm như thế." Phía sau búi tóc của nàng có ghim rất nhiều Trân châu nhỏ, nếu không nhìn kỹ, cũng không ai có thể phát hiện.
Lúc này An Ngọc Oánh mới cười nói: "Ra là như thế, Vân Khanh muội muội và ta, hai người cùng chung ý tưởng."
Vân Khanh cười gật đầu, thầm nghĩ, bắt đầu là Thẩm tiểu thư, nay là Vân Khanh muội muội, quan hệ mới đó liền thân mật hơn mấy lần rồi nha.
Lão thái quân ở một bên nhìn thấy, mở miệng nói: "Ngọc nha đầu, ngươi đừng ở đây lôi kéo làm quen, nên phạt vẫn phải phạt, vừa rồi ta đã uống ba chén không sót chén nào."
Vân Khanh mỉm cười nhìn điệu bộ của An Ngọc Oánh, có cơ hội như vậy, nếu chỉ uống ba chén rượu, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao, quả nhiên An Ngọc Oánh nói với lão thái quân: "Tổ mẫu, không phải ngài không biết, con mà uống rượu liền say, nếu uống xong ba chén, chẳng phải sẽ trực tiếp gục tại đây, sẽ khiến ngài chê cười con."
Hai bà cháu ngươi một câu ta một câu, thực sẽ đạt được mục đích, lão thái quân nói: "Ngươi không uống cũng được, liền biểu diễn gì đó cho mọi người để bù cho ba chén rượu đi."
An Ngọc Oánh thuận theo tự nhiên hào phóng đứng lên, nói với lão thái quân: "Con đây liền biểu diễn một bài múa ‘Hoa nở trên tay’ cho mọi người vậy." Ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Ngự Phượng Đàn.
Vân Khanh đã sớm biết tâm ý của nàng ta mới phụ họa nàng ấy, so với những người khác càng chú ý tới hành động của nàng ta hơn, thấy nàng ta hoa rơi có ý, cũng không biết nước chảy có lưu tình không? Ít nhất đời trước Ngự Phượng Đàn đã không cưới nàng ta.
Trước khi An Ngọc Oánh chưa xuất giá, đã dùng điệu múa ‘Hoa nở trên tay’ mà nổi danh khắp kinh thành, nay chọn điệu múa này, chính là muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Ngự Phượng Đàn, dù sao Dương Châu cũng không phải là kinh thành, thiên kim tiểu thư vượt trội cũng không nhiều, như vậy, nàng liền có vẻ riêng mình vượt trội hơn người rồi.
‘Hoa nở trên tay’ là một điệu múa có độ khó cao, do ái phi Lệ phi của tiên đế sáng chế, eo của người múa cần phải mềm mại, nền tảng vũ đạo vững chắc, dáng người mềm mại, năng lực thăng bằng cũng phải cực cao. Lúc múa trên đất, mũi chân sau nhón, một chân khác trợ lực, tăng tốc độ xoay tròn, khiến làn váy bay lên giống như phù dung nở rộ, ít nhất phải không ngừng liên tục xoay tròn mười tám vòng mới có thể được xưng tụng là hoa nở, số vòng xoay càng nhiều, càng chứng tỏ tài nghệ của người múa càng cao, xa xa thoạt nhìn nữ tử nhẹ nhàng như cánh bướm, như đóa hoa nở trong tay người múa, tên của điệu múa này cũng bởi vậy mà thành. Nhưng múa tốt điệu ‘Hoa nở trên tay’ này, liền có thể một điệu múa mà nổi danh, đồng thời cũng bởi vì độ khó cao, vô cùng dễ thất bại, một khi xoay tròn không tốt, xảy ra việc ngoài ý muốn, danh tiếng sẽ mất hết, cho nên có thể khẳng định, cực ít người sẽ chọn điệu nhảy này.
Nhưng Vân Khanh biết, An Ngọc Oánh múa điệu ‘Hoa nở trên tay’ vô cùng xuất sắc, nghe nói lúc tốt nhất có thể xoay tròn liên tục hai mươi tám vòng, cũng điệu múa này làm cho nàng nổi danh kinh thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.