Như Đan Niên đã dự đoán, lúc đi tới cạnh xe ngựa, Thẩm Ngọc miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó dựa vào toa xe, nghiêng đầu nhìn nàng. Đan Niên tự biết mình đuối lý, cũng không nói lời thừa thãi, chuẩn bị lên xe.
Chợt nghe sau lưng có một giọng nói vang lên, “Phía trước có phải là Thẩm Đan Niên tiểu thư?”
Đan Niên xoay người, một nam tử trẻ tuổi xa lạ trên mặt mang nụ cười đứng trước mặt nàng, trên tay đang cầm một hộp cơm làm từ tử đàn, một thân trường sam cẩm lam quý giá, đai lưng thắt trát kim, tươi cười nho nhã lễ độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đan Niên nghi hoặc quan sát nam tử kia, sau đó xác định trong ký ức của mình không hề có người này, chần chừ trả lời: “Đúng, tôi là Thẩm Đan Niên.”
Nam tử kia cười tủm tỉm tiến lên, hai tay đem hộp cơm chuyến tới trước mặt Đan Niên, cười nói: “Tại hạ là Bạch Trọng quản sự Ung quốc công phủ, đặc biệt phụng mệnh công tử nhà tôi, đưa cho cô nương chút đồ.”
Đan Niên nghe thấy là người của phủ Ung quốc công, nhất thời tăng cao cảnh giác, dính dáng tới cái nhà này chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Đan Niên từng bước hơi lui về phía sau, tăng khoảng cách với Bạch Trọng. Thẩm Ngọc cũng từ trong xe ngựa chui ra, nhìn cái tên gọi là quản sự Bạch Trọng kia.
Hữu lễ hữu tiết nói chuyện tự nhiên, người như thế đi ra ngoài chắc chắn ai cũng nghĩ hắn là quý công tử của thế gia nào đó, vậy mà lại chỉ là nô tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dan-hoa/409926/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.