Chương trước
Chương sau

* Tương thân yến = ngày hội coi mắt hay matchmaking fair
Tiệm cơm khai trương ngày thứ hai, buôn bán còn tốt hơn so với ngày đầu. Nhờ có mọi người truyền miệng, ngay cả những tiểu thương kiệu phu vốn không đến buôn bán ở thành Bắc cũng tới “Duyệt Lai” ăn cơm, làm lúc tối Đan Niên đếm tiền cực kì vui sướng.
Tuệ Nương thúc giục nàng mau tìm một bộ quần áo đẹp mắt để ngày mai đến biệt trang của Khánh Vương gia dự tiệc, chuẩn bị xong còn phải lo đi ngủ sớm. Bị thúc giục nhiều lần, Đan Niên đành không tình nguyện đứng dậy tùy tiện lôi ra từ trong hòm xiêng một cái áo vàng vàng đỏ đỏ chẳng có sứt thu hút và một cái váy màu xanh nhạt.
Tuệ Nương thấy quần áo do Đan Niên chọn, nhíu mày lắc đầu, thao thao bất tuyện nói Đan Niên ăn mặc như vậy là không được. Đan Niên mất hứng hết sức, nhìn Tuệ Nương bây giờ, nàng lại nhớ đến người cô ở kiếp trước. Cô của nàng bắt biểu tỷ phải lo học hành nghiêm túc, cấm tiếp xúc với bạn học trai, đợi đến lúc tốt nghiệp thì biểu tỷ đã trở thành gái ế. Cô lúc này mới hoảng hồn, cả ngày chế tạo cơ hội ép biểu tỷ đi xem mắt.
Thấy Đan Niên bĩu môi nhìn mình, Tuệ Nương đành phải nói: “Nữ nhi vẫn là nên ăn mặc xinh đẹp một chút! Nếu không…”
Đan Niên chỉ cảm thấy ủy khuất, nàng mới mười lăm tuổi, ở bên ngoài thì nàng còn chưa đến mười bốn, nếu là ở hiện đại, nàng hẳn là còn đang học trung học, nào có ai gấp đẩy khuê nữ nhà mình ra ngoài như vậy. Đan Niên buồn bực ngồi bệt xuống giường, không lại để ý đến Tuệ Nương. Tuệ Nương vội vàng nuốt xuống lời còn chưa nói hết, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, thôi thì cứ mặc cái này đi.” Nói xong dặn Đan Niên sớm đi ngủ liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, xe ngựa của Thẩm gia đã đứng trước cửa chờ Đan Niên. Đan Niên bị Tuệ Nương thúc giục dữ quá, sau một hồi lọ mọ rửa mặt chải đầu đã bị nhét vào trong xe. Tuệ Nương còn dặn dò thêm một lúc lâu, không gì khác chính là dặn nàng nếu không thích nhà Đại bá mẫu thì cứ việc không nói chuyện với bọn họ, nhớ phải kết giao thêm vài bằng hữu.
Người đánh xe hôm nay là người quen cũ – lão Trịnh. Khi xe đến trước cửa Thẩm phủ, Đan Niên đổi một chiếc xe ngựa rộng lớn hơn, chuyên dụng cho nữ quyến của Thẩm phủ. Thẩm Đại phu nhân, Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân đã sớm chờ ở bên trong, các nha hoàn và quản sự thì ngồi ở mặt sau xe.
Thấy Đan Niên đến, Thẩm Đại phu nhân thân thiết kéo Đan Niên ngồi xuống bên cạnh bà. Thẩm Đan Hà ngồi đối diện này, thái độ lần này ngược lại rất thân thiết, vừa gặp liền hỏi Đan Niên thân thể thế nào, có khỏe hết chưa.
Đan Niên nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, chỉ cảm thấy hư tình giả ý, lần trước thấy mình thì cứ như thấy kẻ thù, lần này không biết Đại bá mẫu đã đề điểm nàng bao nhiêu. Thấy nàng có tâm cầu tốt, Đan Niên cũng không tiện làm mất mặt nàng, đành mỉm cười nói khoảng thời gian trước tưởng niệm phụ thân và đại ca, hơn nữa có chút không quen chỗ, nên bị bệnh, còn làm phiền bá mẫu và tỷ tỷ lo lắng.
Thẩm Đại phu nhân ngồi bên cạnh phụ họa, nói mấy ngày trước nghe nói Đan Niên bị bệnh, cả nhà bà lo lắng gần chết, chỉ tiếc chuyện trong quý phủ quá bận nên không thể đến thăm.
Thẩm Đan Vân còn chưa nghe xong liền cười nhạo một tiếng, Đan Niên ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Đan Vân ngồi cạnh Thẩm Đan Hà, mới có mấy ngày không gặp, trổ mã càng thêm diễm lệ, mặc áo khoác màu đỏ thêu hoa, trên đầu cài trâm gỗ, càng tôn lên vẻ minh diễm động lòng người của nàng.
Bản thân Thẩm Đan Hà có khí chất dịu dàng, diện mạo cũng có chút xuất chúng, nhưng có Thẩm Đan Vân ngồi bên cạnh, nàng ngạnh sinh sinh trở thành cái nền cho Thẩm Đan Vân.
Đan Niên bất động thanh sắc khép hờ mắt, đáy lòng cười thầm. Khó trách Đại bá mẫu không đồng ý đưa nữ nhi thứ xuất này cùng gả đến phủ Ung Quốc Công, có một tiểu thiếp diễm lệ như vậy, tâm tư con rể nào còn có thể để trên người khuê nữ ruột của mình?
Thẩm Đại phu nhân không vui nhíu mày, thấy Thẩm Đan Vân không phục quản giáo, thấp giọng quát:
“Ở đâu có kiểu cư xử như vậy? Không quy củ!”
Thẩm Đan Vân buồn bực liếc nhìn Thẩm Đại phu nhân, không tình nguyện nói: “Chào Đan Niên muội muội!”
Đan Niên vội vàng chào hỏi đáp lễ, trong lòng thầm lắc đầu thở dài, tính tình của Thẩm Đan Vân và mẹ của nàng – Chu di nương – thật sự là giống nhau, nào có thứ nữ dám trước mặt người ngoài không nể mặt tỷ tỷ chính xuất và phu nhân chính thất như vậy.
Thẩm Đan Vân và mình thật ra không khác gì mấy, chỉ khác ở chỗ, cho dù Đại phu nhân muốn gả mình đi làm thiếp, nhưng cha mẹ mình không đồng ý, thì mặc cho Thẩm Đại phu nhân muốn phá thiên, việc cũng không thể thành. Nếu không phải diện mạo của Thẩm Đan Vân quá mức diễm lệ, chỉ sợ chuyện nàng phải gả làm tiểu lão bà cho tỷ phu của mình sớm là chuyện ván đã đóng thuyền.
Xe ngựa đi một hồi thật lâu mới tới nơi. Xa phu đánh xe đến trước cổng lớn của trang viên, lấy ra bài tử, xe ngựa liền lập tức vào trong. Ngồi trong xe nhìn ra, Đan Niên thầm nhiệt liệt tán tưởng cảnh sắc trước mắt một phen.
Lấy con đường lớn vào trang viên làm ranh giới, phía tây được thiết kế hơi có chút hương vị của lâm viên Giang Nam, khéo léo tinh xảo, hành lang gấp khúc, núi giả hồ sen, không thua gì lâm viên ở Tô Châu mà Đan Niên từng thấy ở kiếp trước. Phía đông là một tảng gò đất lớn, có không ít các công tử thiếu gia đang cưỡi ngựa ở đó.

Một lâm viên ở Tô Châu – Trung Quốc
Bất kể là theo bố trí hay kiến tạo, trang viên đều có thể nói là được xây dựng hao hết tâm tư. Đan Niên nhớ tới mình bây giờ còn sống nhờ ở nhà đại bá, không khỏi cảm thán lúc nào mới có thể đủ tiền tự mình mua nhà ở a.
Nói chuyện với Đại phu nhân là một vị phu nhân trẻ tuổi, thấy nàng không biết Đan Niên, Thẩm Đại phu nhân vội kéo Đan Niên qua, cười nói với vị phu nhân nọ: “Đây là nữ nhi của Nhị đệ nhà ta, tên là Đan Niên, vừa tới kinh thành chưa được vài ngày, hôm nay dẫn nàng đến đi chơi cùng các tỷ muội.” Lại quay sang nói với Đan Niên: “Đây là tức phụ* thứ hai của Khánh Vương gia, con gọi nàng là Bạch Nhị phu nhân là được”.
* Tức phụ = nàng dâu. Ở đây ý nói Bạch Nhị phu nhân là vợ của người con trai thứ hai của Khánh Vương gia.
Bạch Nhị phu nhân vội xua tay cười nói: “Thím làm vậy là ngại chết ta, Đan Niên muội tử cứ gọi ta là Nhị tẩu tử!”
Đan Niên vừa gặp Bạch Nhị phu nhân liền cảm thấy có chút hảo cảm, người này nói chuyện sảng khoái, thoạt nhìn chính là người thật thà, nên nàng rất giòn giã đáp ứng.
Bạch Nhị phu nhân đưa Thẩm Đại phu nhân đến chỗ núi giả phía Tây gần rừng trúc để nghỉ tạm. Ở đây có một đài cao được đắp bằng nhiều tảng đá lớn, phía trên là các tòa lầu các, hiện đã có vài vị phu nhân tiểu thư đang ngồi uống trà tán gẫu.
Đan Niên theo Đại phu nhân cùng hai vị đường tỷ vào trong một căn đình nhỏ, nàng nghĩ, nếu đây là Vương phủ, khẳng định đồ ăn sẽ không kém, tới nơi này được ăn một bữa thật ngon, cũng không tính thâm hụt tiền vốn.
Vừa vào trong đình, Đan Hà đã bị một đám nữ hài cùng tuổi kéo qua một bên tán gẫu, Thẩm Đại phu nhân cũng bị một đám phu nhân vây lại, chỉ còn lại Đan Niên và Đan Vân ngồi lẻ lo ở một góc trong đình, đám thiếu nữ mặc y phục như hoa vây quanh Đan Hà còn thường thường ném ánh mắt khinh thường về chỗ hai người.
Xét thấy phong ba “Tiểu thiếp” phía trước khiến Thẩm Đan Hà rất là bất mãn với mình, Đan Niên cũng không xác định ánh mắt xem thường kia rốt cuộc là cho nàng hay là cho Đan Vân vì diện mạo “Dụ dỗ mê hoặc” của mình. Làm người thật quá mất bại a! Vì không muốn quá mức đả kích bản thân, Đan Niên thầm tin tưởng vững chắc ánh mắt xem thường kia chính là vứt cho một mình Thẩm Đan Vân.
Đang lúc Đan Niên nghĩ vớ nghĩ vẩn chờ ăn cơm, Đan Vân vốn dĩ không thèm nhìn nàng bỗng dưng nói chuyện: “Ngươi đừng tưởng rằng mẹ con Thẩm Đan Hà là thật tình đối xử tốt với ngươi!”
Đan Niên sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng được là Thẩm Đan Vân đang nói chuyện với nàng, nhất thời không rõ lắm ý của Thẩm Đan Vân, đành cẩn thận đáp: “Đại bá mẫu đối với muội rất tốt.”
Thẩm Đan Vân cười nhạo nói: “Ngươi thì biết cái gì, phu nhân chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi mà thôi.”
Đan Niên ngốc ngốc cười nói: “Tỷ tỷ nói lung tung, muội không có tiền lại không thế, Đại bá mẫu có thể lợi dụng muội cái gì?”
Thẩm Đan Vân dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Đan Niên, một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng, dường như là nói chuyện với Đan Niên, dường như là lầm bầm lầu bầu, “Ta nhất định không thể giống nương của ta, phải đi làm thiếp cho người ta, cả đời đều bị người ta trút giận không đâu.”
Đan Niên nhìn Thẩm Đan Vân, cảm thấy nàng ta hẳn là người có suy nghĩ không an phận, đến giờ Đan Niên coi như đã minh bạch, lần trước khi đi Thẩm phủ, Thẩm Đan Vân nhất định là đã biết ý định của Thẩm Đại phu nhân, muốn Đan Niên thay nàng đi làm thiếp nên mới thân thiết với Đan Niên như vậy.
Đan Niên khép hờ mắt, lại cười nói: “Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi, Đại bá và Đại bá mẫu thương tỷ như vậy, nhất định sẽ tìm một nhà khá giả cho tỷ.”
Thẩm Đan Vân từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó, thì đám phu nhân tiểu thư vây quanh Thẩm Đan Hà và Thẩm Đại phu nhân đột nhiên an tĩnh. Đan Niên và Thẩm Đan Vân nhìn ra ngoài đình, đúng lúc thấy tốp năm tốp ba mười mấy vị công tử trẻ tuổi đang đi trên con đường lát đá phía dưới lương đình.
Đi tuốt ở đằng trước là một vị công tử tuổi còn trẻ, mặc áo bào gầm màu màu trắng, gương mặt mỉm cười ấm áp, nụ cười của hắn khiến Đan Niên chợt nghĩ tới cụm từ “Lịch sự nho nhã”.
Thẩm Đan Vân ghé sát vào tai Đan Niên, “Đừng nhìn choáng váng, đó là đại công tử của nhà Ung Quốc công, đã định ra hôn ước với Đại tỷ.”
Đan Niên sợ hãi cả kinh, vị công tử tuấn dật nọ nháy mắt liền không thể làm dậy nổi nửa điểm hứng thú với nàng, vừa nhớ đến bản thân mình có khả năng làm tiểu lão bà của hắn, trong lòng liền phát nôn.
Lập tức Đan Niên nhìn vị oan gia cũ Tô Doãn Hiên, bên cạnh là gã mập mạp luôn tự khoe là phong lưu Đường An Cung. Đan Niên ác độc nghĩ, nhất định là tính cách quá kém không lấy được vợ, bất đắc dĩ phải đến tương thân. Cho dù có ngàn vạn nữ hài bị bề ngoài đẹp mắt của hắn dụ dỗ, rồi cũng sẽ bị cái miệng vừa cao ngạo vừa độc hại kia đuổi đánh!
Đan Niên châm chọc xong, mới nhận ra Thẩm Đan Vân đã sớm đứng dậy, thẹn thùng e lệ nhìn xuống dưới lương đình.
Đan Niên tò mò theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, vừa lúc thấy Tô Doãn Hiên đi đến cạnh lương đình, chiếc khăn lụa vốn đang bị Thẩm Đan Vân nắm chặt trong tay bỗng dưng nhẹ bổng rơi xuống ngay phía trước Tô Doãn Hiên và Đường An Cung.
Mặt mày Tô Doãn Hiên vẫn là kiểu cau có như thường lệ, hắn liếc mắt nhìn khăn lụa trên đất một cái liền quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước. Đường An Cung vui mừng nhặt khăn lụa lên, ngẩng đầu nhìn lên Thẩm Đan Vân, hai con mắt trên khuôn mặt vừa trắng vừa béo vì cười mà híp lại thành một đường chỉ.
Thẩm Đan Vân vạn vạn không nghĩ tới khăn sẽ bị Đường An Cung nhặt lên, vừa thẹn vừa cáu, cả gương mặt diễm lệ trở nên đỏ bừng, càng tăng thêm vài phần mị sắc. Thấy ánh mắt của Đường An Cung càng làm càn, Đan Vân buồn bực quay đầu ngồi xuống, không thèm để ý tới mọi việc xung quanh nữa.
Đan Niên nén cười, nghẹn đến mặt đều đỏ, cúi đầu vẫn nhịn không được bật cười, Thẩm Đan Vân buồn bực trách mắng: “Cười cái gì mà cười!”
Đan Niên cũng không tức giận, cười híp mắt hỏi: “Ngươi là muốn ném khăn cho người khác đúng không?”
Thẩm Đan Vân vừa náo loạn một cái đại ô long*, mới nãy có chút thẹn quá thành giận, lúc này cảm xúc ổn định, dứt khoát thừa nhận, “Đúng vậy.” Lại thở dài, giải thích với Đan Niên: “Nói với ngươi cũng không có gì, vị công tử kia là con trai độc nhất của Hộ bộ thượng thư Tô đại nhân.”
* “Ô long” ở đây hình như nghĩa là một chuyện hiểu lầm, là mình đoán thôi ^^
Đan Niên có chút hậm hực hờn dỗi, “Tỷ xem trúng hắn ở chỗ nào, bộ dạng thoạt nhìn rất giống người khác thiếu hắn cả đống tiền.”
Thẩm Đan Vân liếc trắng mắt một cái Đan Niên, “Ngươi thì biết cái gì? Tô công tử tuổi còn trẻ đã là tiến sĩ, từ trước tới nay giữ mình trong sạch, chưa từng nghe nói có tin đồn không tốt nào, lại là con trai độc nhất trong nhà.”
Đan Niên nghĩ hồi lâu, cứ cảm thấy không ổn lắm, “Nhưng mà, Tô công tử nhỏ tuổi hơn tỷ a?”
Thẩm Đan Vân cảnh giác hỏi: “Làm sao ngươi biết hắn nhỏ tuổi hơn ta? Ngươi trước kia đã biết Tô công tử?”
Đan Niên vội vàng giải thích: “Không có, không có, muội vừa đến kinh thành, làm sao quen biết người nào. Muội là nhìn mặt hắn, thoạt nhìn không bao nhiêu tuổi.”
Thẩm Đan Vân lúc này mới yên lòng, tràn đầy tự tin nói: “Chuyện này thì có cái gì, chỉ cần hắn coi trọng ta, chịu tới nhà ta cầu hôn, cha ta tuyệt không thể không đáp ứng.”
Ngươi nói đúng, tuổi tác đúng là không thành vấn đề! Đan Niên thấy Thẩm Đan Vân vừa nhắc tới Tô Doãn Hiên liền hai mắt tỏa ánh sáng, cô bé này sao lại nghĩ quẩn như vậy a, cứ muốn muốn đâu đầu vào đá, đến Đường An Cung mà cũng tốt cái mặt lạnh của Tô Doãn Hiên a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.