Chương trước
Chương sau
Đan Niên không nhìn thần sắc dưới lớp mặt nạ của Mộ công tử, nhưng nàng cũng có thể lường trước Mộ công tử hiện tại nhất định là thẹn quá thành giận. Có thể khiến một kẻ kiêu ngạo tài lớn như vậy té ngã, Đan Niên ngẫm lại cũng cảm thấy thống khoái trong lòng.
Mỉm cười mang theo thắng lợi, Đan Niên cười nói với Mộ công tử: “Đa tạ Mộ công tử, Đan Niên đang lo không cách nào nhắn với phụ thân.”
Một lúc lâu sau, giữa tiếng reo hò ôn ào của quân mình, Đan Niên nghe phía dưới mặt nạ Mộ công tử truyền đến tiếng cười đầy âm lãnh, “Nguyên lai, từ đầu đến giờ, ngươi đều đem ta trêu đùa trong bàn tay, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Đan Niên đã đạt thành tâm nguyện, quay đầu nhìn hai bóng người khiến nàng vướng bận trên thành lâu, mặt không đổi sắc nói, “Mộ công tử, giết người bất quá chỉ là chặt đầu, chỉ cần có thể cứu phụ huynh ta, Đan Niên không cầu gì khác.”
Trát Mông Muội đang đứng bên cạnh, lúc này thẹn quá thành giận, đột nhiên vươn bàn tay lo lớn như gáo nước tóm lấy cổ Đan Niên cổ, càng bóp càng chặt. Đến khi Đan Niên sắp không thở nổi, Mộ công tử mới giương tay chế trụ Trát Mông Muội.
Trát Mông Muội cả giận nói: “Ả đàn bà Đại Chiêu này đã lừa gạt chúng ta thật khổ! Không giết chết nàng thì khó tiêu mối hận trong lòng ta!”
Mộ công tử trầm giọng nói: “Dẫn nàng trở về canh chừng cho thật kỹ, ta lưu trữ còn có hữu dụng. Hôm nay đã mất tiên cơ, mau di chuyển quân đội hồi doanh!” Dứt lời, lôi sợi dây thừng trói tay Đan Niên đi, Đan Niên đành thất tha thất thểu đi theo sau.
Không biết đi bao lâu, Đan Niên cảm thấy bàn chân nổi lên bọt nước, lại bị vỡ, rất đau rát, mà tên Mộ công tử kéo nàng đi phía trước chẳng hề thả chậm tốc độ.
Sau khi vào quân trướng, Mộ công tử quăng nàng ngã xuống đất, Đan Niên cảm thấy xương cốt cả người đều đau, nhưng cắn răng không kêu một tiếng.
“Không tệ a, anh thư* rất kiên cường a!” Đan Niên tuy không nhìn thấy mặt Mộ công tử, nhưng nghe thanh âm cũng có thể biết hắn hiện tại đang trong cơn giận dữ.
* anh thư = cô gái trẻ anh dũng
Chuyện ập lên đầu, Đan Niên ngược lại trở nên trấn định, cười nói: “Công tử quá khen, Đan Niên thật ra là người nhát gan ích kỷ lại sợ chết.”
“Ngươi nói, ta nên xử trí ngươi thế nào mới tốt đây? Phơi thây? Chặt đầu? Hay là trực tiếp ném ngươi cho đám người Lặc Xích đói khát kia?” Mộ công tử giận quá hóa cười, kề sát vào người Đan Niên, hỏi chuyện giống như đang nói chuyện phiếm.
Đan Niên nhích người sang án kỷ trên mặt đất, thoải mái dựa lưng vào, “Nếu ta là ngươi, sẽ cung phụng ăn uống đầy đủ cho ta.”
“A? Ngươi đùa bỡn ta, còn muốn ta cung cấp ăn uống cho ngươi?”
“Lương thảo của các ngươi không phải không còn nhiều sao, bằng không cũng sẽ không gấp rút muốn đánh hạ Mộc Kỳ như vậy. Không bằng sớm ngày đánh hạ Đông Bình phủ ở Tây Bắc, như vậy có thể bổ sung lương thảo đi tiếp về phía nam.” Đan Niên cười tủm tỉm nhìn mặt nạ bạc của Mộ công tử, nói tiếp.
“Hai ngày nữa, Tổng binh của phủ Đông Bình sẽ dẫn viện quân và lương thảo đến, đến lúc đó ngươi chỉ còn đường thất bại mà lui! Cứ xem ta như một phần lợi thế, thật ra cũng rất tốt.”
“Chỉ bằng ngươi, bảo ta làm sao tin quân hậu viện hai ngày nữa sẽ tới, nếu Đại Chiêu chịu tới cứu viện Mộc Kỳ, vì sao không sớm đến?” Mộ công tử hiển nhiên không tin Đan Niên.
Đan Niên xoa xoa lớp bụi đất trên mặt, không sao cả nói: “Ta lại không bảo ngươi tin ta, ngươi cứ việc tin viện quân không đến, mang theo đám binh lính chưa đầy một vạn quân này của ngươi đứng chờ ở chỗ này đi.”
“Làm sao ngươi biết nơi này của ta là một vạn người?”
Đan Niên nhún vai, “Chuyện này có gì khó, lều trại của các ngươi đều chia ra ở hai bên đường, mỗi bên ước chừng có một trăm năm mươi cái, mỗi lều ước chừng có ba mươi binh lính, trừ đi những căn lều của quan quân cao cấp, trừ đi cộng lại cũng chỉ là một vạn người. Lấy một vạn người đi đối kháng hai vạn tinh kỵ binh Đông Bình, phải cần gia tăng dũng khí nha.”
Còn chưa chờ Đan Niên châm chọc xong, màn trướng của Mộ công tử bị đá văng lên. Trát Mông Muội đã tập kết xong quân đội nay hừng hực trở lại, tay trai nhấc Đan Niên từ dưới đất lên, tay kia rút ra một cây đao xong kề sát cổ Đan Niên, thở hồng hộc mắng: “Thứ tiện nương này, lại dám đùa giỡn lão tử, để lão tử kéo nàng ra trước trận, lóc thịt nàng cho Thẩm Lập Ngôn xem!”
Há miệng toàn là mùi tanh hôi, Đan Niên ghét bỏ quay đầu qua một bên, trên người không tự chủ liền bắt đầu phát run, ánh mắt lại nhìn về phía Mộ công tử, nàng chắc chắn, chỉ cần Thẩm Lập Ngôn thủ vững Mộc Kỳ, Mộ công tử sẽ không giết nàng.
Quả nhiên, Mộ công tử quát lạnh: “Dừng tay, ta nói không cho phép động đến nàng, lưu trữ còn có lợi!”
Trát Mông Muội dữ tợn cười nói: “Đại vương chúng ta thương hại ngươi, nên mới cho ngươi cơ hội làm tiên phong, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe lời ngươi sao, đừng xem bản thân mình rất quan trọng!” Ngoài miệng nói xong, thanh đao lại nhích về phía trước một ít, trên cần cổ trắng noãn của Đan Niên nhất thời xuất hiện một vết máu.
Mộ công tử không trả lời, từng bước một đi đến trước mặt Trát Mông Muội, Đan Niên ngạc nhiên phát hiện hắn cư nhiên không thấp hơn Trát Mông Muội, một đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Trát Mông Muội.
Trát Mông Muội bị nhìn đến sợ hãi, gượng rống lên: “Ả tiểu nương này nhiễu loạn quân tâm, giết cũng đáng! Ngươi che chở nàng như thế, đại vương, đại vương mà biết, sớm hay muộn sẽ trách tội ta!”
Mộ công tử bất ngờ ra chiêu, vung tay đánh rớt thanh đao trong tay Trát Mông Muội. Đan Niên nghe tiếng thanh đao leng keng rớt xuống đất, nhẹ nhàng thở ra, tê liệt ngã xuống trên án kỷ, bỗng nhiên lại như nghĩ tới cái gì, vội liều mạng chùi vết máu trên cổ.
“Ta và đại vương của các ngươi, không phải là quan hệ giữa thượng cấp và hạ cấp, là quan hệ hợp tác bình đẳng, nếu ngươi không rõ, có thể tự mình đi hỏi đại vương các ngươi, ta cũng không phải là người chịu khuất dưới người khác.” Mộ công tử khoanh hai tay đứng thẳng, nhìn chằm chằm Trát Mông Muội.
Trát Mông Muội mất cây đao, thấy chiêu vừa rồi của Mộ công tử quả thật xinh đẹp, đành trùng trùng hừ một tiếng, nhặt lấy cây đao trên mặt đất, rồi chạy một mạch khỏi lều trại.
Mộ công tử quay đầu nhìn Đan Niên mặt mày khẩn trương chùi vết máu trên cổ, cười nhạo nói: “Chỉ là rách một chút da, cách yết hầu còn xa lắm!”
Đan Niên khó khăn dùng cánh tay trói ra sức chùi cổ, ai thán nói: “Ai biết đao của hắn có sạch sẽ hay không, mỗi ngày chém bò chém dê, dính nhiều máu như vậy cũng không biết có lau không, bẩn quá đi!”
Mộ công tử nhất thời nghẹn lời, nói chuyện với Thẩm Đan Niên, quả thật rất khó phối hợp suy nghĩ về một cấp độ.
Mộ công tử tiến lên, cởi dây thừng trói hai cổ tay của Đan Niên, để sát vào lỗ tai Đan Niên, ngữ khí ái muội, “Bản công tử từ trước đến giờ đều thương hương tiếc ngọc, ngươi không bằng đừng tìm cha ngươi nữa, theo bản công tử đi, sẽ không cần làm tiểu thiếp của lão già Lại bộ kia.”
Thấy Đan Niên cúi đầu không lên tiếng, Mộ công tử lại nói: “Đại Chiêu vừa mới điêu linh, cha ngươi lại là một tướng giỏi, một cái trấn Mộc Kỳ nho nhỏ, chỉ có hai ngàn binh mã, bị vây nhiều ngày như vậy mà quân sĩ vẫn quân dung chỉnh tề như cũ, không hề lộ ra sợ hãi, nếu theo ta, chẳng phải còn tốt hơn làm một Võ Tư Lang Trung nho nhỏ sao! Đến lúc đó, đón mẫu thân của ngươi đến, cả nhà các ngươi sẽ được đoàn tụ.”
Đan Niên cười ra tiếng, “Ngươi nói không sai, nhưng còn con đường khác tốt hơn.” Thấy Mộ công tử chống tay nhìn mình, Đan Niên vừa xoay xoay cổ tay, vừa chậm rãi nói: “Ngươi có thể thả ta đi, chờ cha ta dẹp yên doanh trại nho nhỏ này của ngươi, ta có thể cầu tình với ông ấy, cho ngươi làm lính hầu.”
Đan Niên vốn nghĩ rằng hắn sẽ thẹn quá thành giận, không ngờ Mộ công tử chỉ phất tay áo đứng dậy, nhìn khuôn mặt hoa miêu của nàng, rồi ngồi xuống sau án kỷ đọc sách, không để ý tới nàng nữa.
Đan Niên cảm thấy không thú vị, tự mình đứng dậy, lấy chậu nước trong lều rửa sạch mặt, rồi bắt đầu sờ chỗ này sờ chỗ kia trong lều. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mộ công tử, thấy hắn chuyên tâm đọc sách không để ý tới mình, Đan Niên liền từ từ bất động thanh sắc nhích về phía màn trướng.
“Ngươi tốt nhất đừng ra khỏi căn lều này, không có ta bảo hộ, ngươi vừa đi ra ngoài sẽ bị kéo vào trong căn lều đỏ. Nữ nhân ở trong đó, một ngày phải hầu hạ mười mấy tên lính.” Mộ công tử mắt vẫn nhìn chăm chú quyển sách, nhàn nhã nói.
Đan Niên cười khan nói: “Sao có thể chứ? Công tử uy vũ thần tuấn như vậy, Đan Niên sao có bỏ được mà đi?”
“A? Uy vũ thần tuấn?” Mộ công tử buông sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
“Đó là đương nhiên, nếu ngài có thể cởi mặt nạ xuống thì càng tốt, trời rất nóng, đội lâu sẽ chảy mồ hôi.” Đan Niên vội vàng gật đầu đáp.
Mặt nạ công tử gõ gõ ngón tay xuống án kỷ, “Thẩm tiểu thư, chớ xem ai cũng là ngu dại! Triều đình Đại Chiêu sợ hãi chinh chiến, một lòng muốn cắt đất cầu hòa, viện quân chỉ là kế hoãn binh của ngươi, tạm thời cổ vũ sĩ khí của binh lính Đại Chiêu mà thôi.”
Đan Niên vừa định phản bác, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, đổi đề tài: “Xem ra công tử đối Đại Chiêu hiểu biết quá sâu, hay là công tử cũng là người Đại Chiêu?” Nàng trước kia đã nghe ra từ trong lời nói của Trát Mông Muội, người Lặc Xích đối với vị mặt nạ công tử này chẳng phải thành tâm tin phục.
Thấy Thẩm Đan Niên nói như chế giễu mình, bình thản ngồi xuống, Mộ công tử cũng không đáp, lại đổi đề tài: “Thẩm đại nhân anh dũng uy vũ như vậy, nói vậy hẳn là dạy dỗ nữ nhi cũng không kém. Đến, hát cho đại gia nghe một khúc dân ca đi.”
Đan Niên trong nháy mắt gần như muốn hoài nghi lỗ tai của mình, nàng chỉ vào mặt mình, không dám tin hỏi: “Ngươi bảo ta hát một khúc?!”
Từ ánh mắt đến ngữ khí của Mộ công tử đều lộ ra ý cười, “Thế nào, đại tiểu thư cảm thấy ủy khuất? Cũng khó trách, đường đường thiên kim tiểu thư lại bị bắt dùng tiếng hát để đổi mạng sống.” Có vẻ như có thể nhục nhã Đan Niên là chuyện khiến hắn vui vẻ không thôi.
Đan Niên ngắt lời hắn, “Ngươi chớ nghĩ quá nhiều, ngươi nếu muốn nghe thì ta sẽ hát cho ngươi nghe. Ngươi thích nghe loại gì?”
Mộ công tử sửng sốt, phất phất tay, nói: “Hát bài tình yêu đi.”
Đan Niên suy nghĩ thật lâu, nàng đến thế giới này nhiều năm như vậy, còn chưa được nghe bài hát nào đâu, nhưng vẫn còn nhớ những bài thường được phát khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kiếp trước,. Thấy Mộ công tử nhìn chằm chằm mình, Đan Niên đành phải há mồm hát: “Tình yêu không phải thứ ngươi muốn mua, là có thể mua. Hãy tránh ra cho ta, hãy để ta hiểu được, buông tay ngươi…”
Mộ công tử rất bình tĩnh, dằn xuống vẻ mặt kinh hoàng dưới lớp mặt nạ, “Đổi bài khác!”
Đan Niên rất không cao hứng nhìn hắn, lẩm bẩm, “Người thảo nguyên các ngươi không phải thích những bài hát phóng khoáng sao!” Thấy Mộ công tử híp mắt nhìn nàng, “Được rồi được rồi. Hay là ta đổi thành bài nhẹ nhàng, thâm tình một chút?”
Mộ công tử khẽ gật đầu, Đan Niên liều mạng suy nghĩ thật lâu, mới tìm được điệu hát trong kí ức, bắt đầu hát: “Ngươi là hoa hồng của ta, ngươi là hoa của ta, ngươi là người yêu của ta, là cả đời ta…”
Một câu còn chưa hát xong đã bị Mộ công tử cắt đứt. “Ngừng! Thẩm đại nhân quả nhiên giáo nữ có cách a, hôm nay thật sự là được mở rộng kiến thức.” Mộ công tử âm trầm nói.
Đan Niên làm bộ như không nghe ra vẻ châm chọc trong giọng nói của Mộ công tử, mặt mày thẹn thùng cúi đầu nói: “Công tử cũng cho rằng Đan Niên hát hay, đúng là tri âm a!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.