“An bài như thế, Thẩm cô nương có vừa lòng không?” Tô Doãn Hiên nhìn về phía Đan Niên.
“Ta làm thế nào có thể tin ngươi thật sự có thể phóng lương?” Đan Niên đưa ra nghi vấn dưới đáy lòng.
“Trừ bỏ tin tưởng ta, ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Tô Doãn Hiên gác tay đứng thẳng.
Đan Niên cúi đầu cười ra tiếng, “Đúng vậy, ta trừ bỏ tin tưởng ngươi cũng không còn biện pháp khác. Nếu ta chờ năm ngày vẫn không chờ được lương thảo và quân đội của Hồ Khiêm, vậy ngày Tô đại thiếu gia nhận tổ quy tông cũng không xa.”
“Thẩm tiểu thư, lời của ngươi, ta nhớ kỹ. Hi vọng ngươi còn có mệnh sống đến ngày ta nhận tổ quy tông.” Tô Doãn Hiên lạnh nhạt nói.
Mặt mũi coi tuấn tú như vậy, cái miệng lại quá ác độc! Đan Niên không thèm dây dưa với Tô Doãn Hiên nữa, nói cáo từ liền xoay người đi ra ngoài.
Còn chưa đi ra cửa viện, chợt nghe sau lưng Tô Tấn Điền gọi nàng, Đan Niên quay đầu, mặt mày đề phòng nhìn ông, hay là ông lại đổi ý?
“Đan Niên, ngươi tên là Đan Niên đúng không!” Giọng nói của Tô Tấn Điền có chút chua chát.
Thấy Đan Niên không trả lời, Tô Tấn Điền dường như già đi vài tuổi, thấp giọng nói: “Mấy năm nay, Thẩm Lập Ngôn đối với ngươi tốt không?”
Đan Niên vạn vạn không nghĩ tới Tô Tấn Điền sẽ hỏi vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau, Đan Niên lúng ta lúng túng trả lời: “Cha đối với ta rất tốt, nương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dan-hoa/409876/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.