Thẩm Lập Ngôn cùng Thẩm Ngọc đi rồi, Đan Niên và Tuệ Nương mỗi ngày đều là đại môn không ra, nhị môn không mại*, ngồi ở nhà làm sâu gạo. Việc mua đồ đều do vợ chồng lão Trịnh xử lý, mỗi ngày hao phí bao nhiêu ngân lượng đều được ghi lại vào sổ, bởi vì là người do Thẩm Đại gia phái tới, Đan Niên không lo lắng hắn sẽ lợi dụng trung gian kiếm lời riêng. * Đại môn không ra, nhị môn không mại: không ra khỏi cửa trước, cũng không ra khỏi cửa sau. Ý nói là ở yên trong nhà, không đi đâu hết. Không quá hai ngày sau, Tuệ Nương và Đan Niên đang ăn bữa sáng, chợt nghe lão Trịnh vội vã báo Đại phu nhân đến, còn chưa nói xong, trong viện liền có một đám nha hoàn bà tử gã sai vặt lộn xộn đi vào. Đan Niên cau mày, Thẩm Đại phu nhân ngay cả lên tiếng chào hỏi cũng không nói, không đợi người gác cổng thông báo liền tự mình đi vào, lại nói, bọn họ tuy là đại phòng*, nhưng nơi này đâu phải là nhị phòng của nhà bọn họ, sao lại có thể hành động như vậy? Xem ra đúng là không đem hai mẹ con mình để vào mắt. * Đại phòng là vợ cả và các con của vợ cả; Nhị phòng là vợ thứ hai và các con của vợ thứ hai. Mai di và Bích Dao cuống quít thu dọn bàn, Thẩm Đại phu nhân vịn tay Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân thản nhiên đi vào, theo sau còn có vài bà tử thân thể cường tráng khiêng mấy cái rương. Thẩm Đại phu nhân nhìn bánh bao cháo loãng còn có chưa dọn trên bàn, cười cười, nói: “Sốt ruột muốn đem đến cho chất nữ đưa một ít đồ, không nghĩ tới quấy rầy đệ muội ăn sáng, thật có lỗi.” Ngươi đã đến quấy rầy rồi, còn biết làm thế nào, chẳng lẽ đá ngươi ra ngoài?! Đan Niên oán thầm. Tuệ Nương miễn cưỡng cười cười, “Tẩu tử tới là có chuyện gì a?” Nói xong, gọi Mai di và Bích Dao pha nước trà mời Thẩm Đại phu nhân và nhị vị tiểu thư. Thẩm Đại phu nhân chỉ chỉ những cái rương do bà tử mang tới, nắm tay Đan Niên nói: “Ngày ấy tới nhà, ta thấy Đan Niên là đứa nhỏ xinh đẹp, nên muốn cho chất nữ mấy bộ quần áo và trang sức. Nữ hài gia phải ăn vận xinh xắn đẹp đẽ mới tốt.” Ngữ khí thân thiện, ánh mắt nhìn Đan Niên cũng tràn đầy vẻ từ ái của trưởng bối. Đan Niên ngẩng đầu liếc thấy biểu tình ẩn ẩn chế giễu của Thẩm Đan Vân. Dựa theo hiểu biết của nàng về Thẩm gia đại phòng, nàng cảm thấy Thẩm Đại phu nhân không có khả năng tùy tiện liền cho nàng quần áo trang sức. Tuệ Nương chối từ nói: “Tẩu tử khách khí, Đan Niên ngày thường lại không đi đâu, quần áo có xinh đẹp mặc lên người cùng khác quần áo bình thường, cứ để lại cho Đan Hà mặc đi.” Thẩm Đại phu nhân vỗ vỗ bàn tay Tuệ Nương, thấp giọng khuyên nhủ: “Đệ muội, nghe tẩu tử đi. Đan Niên đã là đại cô nương, muội không thể cứ nhốt nàng ở nhà, nữ đại bất trung lưu*, giữ lại lâu quá chỉ thêm buồn!” * Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà, phải mau mau tìm chỗ gả chồng cho nó. Thẩm Đại phu nhân chẳng lẽ là muốn sắp xếp hôn nhân cho mình? Thời này, quy định đối với nam nữ chưa kết hôn không nghiêm ngặt giống như cổ đại trong ấn tượng của nàng, nam nữ chưa kết hôn có thể gặp mặt nhau, hai bên vừa ý mới định ra hôn ước, sau đó chỉ việc chờ nhà trai mang sính lễ đến. Vậy thì không đúng, Thẩm Đan Hà mười sáu tuổi, Thẩm Đan Vân cũng mười lăm, đều lớn hơn mình, không lí nào Thẩm Đại phu nhân lại mặc kệ hai đại cô nương trong phủ, chỉ đi quan tâm đứa cháu gái không có liên hệ máu mủ này. Đan Niên nghĩ không ra, chỉ phải làm bộ xấu hổ, cúi đầu không nói. Thẩm Đại phu nhân cùng Tuệ Nương hàn huyên việc nhà, Tuệ Nương lo lắng tình huống ở biên cảnh, muốn mượn cơ hội này để nghe ngóng, Thẩm Đại phu nhân lại luôn hữu ý vô ý chuyển đề tài sang Đan Niên, hỏi: “Đan Niên ở kinh thành có quen biết bằng hữu nào không?” Đan Niên nghĩ nghĩ, “Con quen biết Bích Dao, Bích Dao chính là bằng hữu của con.” Nói xong chỉ chỉ nha hoàn Bích Dao đang đứng ở ngoài cửa. Thẩm Đại phu nhân thấy bộ dáng đen đúa của Bích Dao, cười cười, “Hài tử ngốc, đó là nha hoàn của con, không phải bằng hữu của con. Hai ngày nữa, bá mẫu sẽ dẫn con đi tham gia yến hội, để hai tỷ tỷ con dẫn con đến làm quen vài vị tiểu thư trong kinh thành.” Đan Niên giờ mới hiểu được, Thẩm Đại phu nhân đưa quần áo cho mình chủ yếu là để dẫn mình đi tham dự yến hội, còn chưa tới kịp nói gì, Tuệ Nương cười nói: “Vẫn là chớ đi, nha đầu Đan Niên kia từ nhỏ không quy không củ, đã quen sống phóng túng ở nông thôn, dọa đến các vị tiểu thư nũng nịu thì còn đỡ, nếu làm mất thể diện của Thẩm gia thì sao đảm đương nổi!” Thẩm Đại phu nhân nhíu mày một cái, chợt cười nói: “Đệ muội, ta thấy hoa trong viện này rất đẹp, muội đưa ta đi xem một chút đi, cũng tiện cho ba tỷ muội thoải mái trò chuyện.” Tuệ Nương thấy câu nói của Thẩm Đại phu nhân có hàm ý khác, cũng không chối từ, dặn Đan Niên phải trò chuyện lịch sự với các tỷ tỷ, rồi dẫn Thẩm Đại phu nhân đi dạo trong viện, để lại Đan Niên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối diện Thẩm Đan Hà cùng Thẩm Đan Vân. Đan Niên thật đúng là chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp với các tiểu thư quan gia. Nàng hết gọi Bích Dao bưng lên cam quả do lão Trịnh chọn mua, mời các tỷ tỷ ăn, lại gọi Bích Dao mang đến cái hầu bao mình tự thêu do rảnh rỗi không việc làm, nhờ các tỷ tỷ xem xét. Thẩm Đan Hà thật ra rất nghiêm túc đánh giá hầu bao, “Muội muội chắc là học thêu trễ đúng không? Mấy ngày trước đây, trong nhà có mời tới một tú nương, nghe nói là người từng làm việc ở Ngự Tú Phòng, có kỹ thuật thêu hai mặt rất độc đáo, để ta mời bà ấy đến dạy cho muội muội.” Đan Niên nghe lời này liền biết Thẩm Đan Hà chướng mắt kỹ thuật thêu của mình, cũng khó trách, bản thân tuy bốn tuổi đã bắt đầu học thêu, nhưng thuần túy chỉ là vì ham chơi nên học không nghiêm túc, nên mới thêu không được tốt lắm. Thấy Thẩm Đan Hà có vẻ rất có nghiên cứu thêu nghệ, Đan Niên tò mò hỏi: “Đan Hà tỷ tỷ bắt đầu học thêu từ lúc nào?” Thẩm Đan Hà suy nghĩ, cười nói: “Ta thật không rõ rõ, từ nhỏ đã được mẫu thân dạy cái này dạy cái kia.” Một tiểu nha hoàn mặc lục y đứng hầu bên cạnh Thẩm Đan Hà kiêu ngạo nói: “Tiểu thư của chúng ta dù là thêu thùa hay cầm nghệ, đều là nhất lưu trong số các tiểu thư trong kinh thành!” Thẩm Đan Vân nghe mà phiền lòng, quát lớn: “Ngươi là cái thứ gì, ở đây đâu có chỗ cho ngươi xen mồm!” Tiểu nha hoàn bị dọa, thối lui ra sau Thẩm Đan Hà, nước mắt ngân ngấn, không dám nói câu nào. Thẩm Đan Hà nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp, nhàn nhạt nói: “Đan Vân, muội là thiên kim tiểu thư, hô to gọi nhỏ với một tiểu nha hoàn làm gì, hãy nhớ kỹ thân phận của muội.” Thẩm Đan Vân cười nói: “Tỷ tỷ nói quá lời, muội là thấy nha hoàn này không quy không củ, sợ Đan Niên muội muội chế giễu, nói tỷ tỷ không biết quản giáo, bất đắc dĩ mới giáo huấn nàng.” Đan Niên nghe trong lòng bật cười, chủ tử của tiểu nha hoàn kia chính là Thẩm Đan Hà, nói như vậy rõ ràng là ám chỉ Thẩm Đan Hà quản giáo vô phương mới có nha hoàn không quy củ như vậy. Thẩm Đại phu nhân cùng Chu di nương bất hòa, sinh ra hai nữ nhi cũng luôn châm chọc đối đầu nhau. Quả nhiên Thẩm Đan Hà trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Đan Vân, Thẩm Đan Vân bị nhìn có chút sợ hãi, chậm rãi cúi đầu, bưng chén trà lên, che dấu bất an. Đan Niên không muốn để hai người này trở mặt trong nhà mình, càng không muốn tham gia vào những chuyện loạn thất bát tao của Thẩm gia đại phòng, liền làm người hoà giải, quấn quít lấy Thẩm Đan Hà hỏi ngày thường chơi cái gì. Sắc mặt Thẩm Đan Hà tốt hơn nhiều, khôi phục lại vẻ thong dong ổn trọng, cười nói mình bình thường chỉ thêu hoa luyện chữ, không thì đi tụ hội với các tiểu thư phú hộ trong kinh thành. Thẩm Đan Hà hỏi Đan Niên có học qua tư thục không, Đan Niên lắc đầu, nói chỉ ở nhà được phụ thân dạy biết mấy chữ. Thẩm Đan Hà đương nhiên cho rằng Đan Niên từ nhỏ sống ở nông thôn, chắc chỉ biết được vài chữ, không thông viết thơ. Liền có chút tiếc nuối mà nói các tiểu thư trong kinh thành có thành lập Đạm Liên Thi Xã, mỗi khi tụ hội, mọi người lại đem những bài thơ của mình cho nhau đánh giá, nếu Đan Niên từng đọc sách, có thể dẫn Đan Niên giới thiệu cho các vị tiểu thư đó. Kiếp trước, lúc còn nhỏ, Đan Niên từng đọc qua Hồng Lâu Mộng, nhức đầu nhất chính là các vị đại tiểu thư nhà đại quan viên rảnh rỗi không biết làm gì, suốt ngày sầu khổ cho nhân gian, các tỷ tỷ muội muội hễ gặp nhau là lại viết ra mấy bài thơ thương xuân bi thu thê lương. Nếu Thẩm Đan Hà thực kéo nàng đi, nàng còn không biết phải ứng phó thế nào! Lúc này thấy biểu tình của Thẩm Đan Hà như vậy, Đan Niên liền tỏ vẻ tiếc nuối vì không thể đi được. Thẩm Đan Vân thấy hai người nói chuyện vui vẻ, âm thầm hừ lạnh một tiếng, buông chung trà xuống, nói với Đan Niên: “Đan Niên muội muội, có thể mang ta đi tịnh phòng* được không?” * Tịnh phòng = toilet Đan Niên nhìn ra nàng có chuyện muốn nói với mình, liền gọi Bích Dao đến châm thêm trà cho Đan Hà, còn bản thân thì dẫn Thẩm Đan Vân đến tịnh phòng ở hậu viện. Dọc theo đường đi, Thẩm Đan Vân không nói lời nào, Đan Niên cũng không gợi chuyện trước. Đến cửa tịnh phòng, Đan Niên mỉm cười mời Thẩm Đan Vân đi vào, rồi đi gọi Mai di đi múc nước và lấy khăn tẩm hương đến cho Thẩm Đan Vân. Thẩm Đan Vân ra khỏi tịnh phòng, liền thấy Đan Niên đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, vốn định đâm chọt một ít lại không cách nào ra tay. Lại nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Đan Niên một hồi, Thẩm Đan Vân rốt cuộc không nén được tức giận. “Đan Niên muội muội, muội cảm thấy mẫu thân có phải là đối với muội tốt lắm?” Thẩm Đan Vân vừa rửa tay vừa hỏi. “Đó là đương nhiên.” Đan Niên đương nhiên gật đầu nói. “Đại bá mẫu cho muội thiệt nhiều quần áo và trang sức, rất thương muội.” “Hừ! Muội thật đúng là đứa nhà quê, cái gì cũng không hiểu.” Thẩm Đan Vân cười khẩy. “Ta cho muội biết, quần áo mà bà ấy chuẩn bị cho muội, đều là quần áo cũ không mặc nữa của Thẩm Đan Hà! Trang sức cũng là những trang sức cũ của Thẩm Đan Hà!” Thẩm Đan Vân nhìn ra được, cả nhà Nhị thúc xem khuê nữ duy nhất như bảo bối trên tay, nàng đương nhiên cho rằng Đan Niên mặc dù là sống ở nông thôn, nhưng hẳn là quen thói cáu kỉnh của đại tiểu thư, khẳng định không thể dễ dàng tha thứ chuyện bản thân mình mặc thứ vứt đi của người khác. Thẩm Đan Vân vạn vạn không nghĩ tới chính là, Đan Niên cười tủm tỉm trả lại một câu: “Không sao a, quần áo trang sức tốt như vậy mà vứt đi thì rất đáng tiếc!” Dường như hoàn toàn không thèm để ý. Thẩm Đan Vân chán nản, vứt khăn huân hương dùng xong đi, “Muội muội… Ta nói cho muội biết, muội chớ nghĩ Thẩm Đan Hà và mẹ của nàng ta là người tốt lành gì! Hai người đó có ý muốn cho muội… Hừ, hai người đó cũng không phải là người tốt lành gì!” Thẩm Đan Vân làm như muốn nói cái gì đó, đột nhiên ngừng lại, sửa miệng. Đan Niên cả kinh, lập tức mị mị ánh mắt, cười nói: “Nhị tỷ tỷ nói giỡn gì a, Đan Niên chỉ là tiểu hài tử. Hơn nữa, Đan Niên có cha mẹ làm chủ, ai dám khi dễ Đan Niên a.” Thanh âm càng nói càng thấp, thoạt nhìn giống tiểu nữ nhi thẹn thùng. “Hừ, cha ngươi còn mạng trở về sao?” Thẩm Đan Vân vừa nói xong liền biết mình đã nói sai, sắc mặt Đan Niên sau khi nghe xong lập tức liền thay đổi. Ánh mắt Đan Niên đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Thẩm Đan Vân, bàn tay giơ cao, như sắp sửa tát vào mặt Thẩm Đan Vân. Đan Niên tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng từ nhỏ quen nhảy nhót ở nông thôn, vóc người cao hơn một nửa so với một tiểu thư từ nhỏ dưỡng trong thâm khuê như Thẩm Đan Vân, có thể nói là khí thế hoàn toàn áp đảo Thẩm Đan Vân. Thẩm Đan Vân trước giờ đều thấy Đan Niên như đầu gỗ ngây ngây ngốc ngốc, giờ nhìn thấy bộ dáng tàn nhẫn kia của Đan Niên, sợ hãi đến không thể động đậy, không biết trốn tránh đi đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]