Đến khi Đan Niên tỉnh lại thì đã là buổi trưa, nhìn ra cửa sổ có thể thấy tuyết rơi từng tảng lớn, cạnh chân giường nàng có một lò sưởi bằng than đang cháy hừng hực. Thẩm Ngọc xách cái ghế nhỏ, ghé vào cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm, nhìn bông tuyết.
Lửa than trong lò bỗng kêu bốp một tiếng, Thẩm Ngọc quay đầu lại, thấy Đan Niên đã tỉnh, vội vàng nhảy xuống ghế gọi Mai di và Tuệ Nương tới. Đan Niên đã sớm vượt qua chướng ngại tâm lý, giờ mỗi khi bú sữa Mai di đã yên tâm thoải mái hơn nhiều. Đan Niên bắt đầu cảm thấy, làm con sâu gạo mỗi ngày ăn no rồi ngủ cũng không tệ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không ai nhìn chằm chằm cái đầu trên cần cổ mình.
Mai di cho Đan Niên ăn no, đang cùng Tuệ Nương nói chuyện phiếm, thì Thẩm Lập Ngôn trở lại.
Vừa vào cửa, Thẩm Lập Ngôn nhìn thấy Mai di, cũng không kị huý, trực tiếp xách cái ghế ngồi xuống. Đang cuộn người trong lòng Tuệ Nương, Đan Niên bỗng bị khí lạnh trên người Thẩm Lập Ngôn đập vào mặt. Thẩm Lập Ngôn bưng cốc nước trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, thở dốc một lượt, rồi nói với hai người: “Lão thái gia đi rồi!”
Hai nữ nhân đều cả kinh, nhìn thoáng qua nhau, Tuệ Nương nói: “Chỗ đại ca bên kia liệu có động tĩnh gì không?”
Thẩm Lập Ngôn ôm Thẩm Ngọc, vốn đang rúc vào người mình, đặt lên đùi, nói với Tuệ Nương và Mai di: “Lát nữa, ta sẽ mang A Ngọc về nhà chính, ngươi và Mai Nương ở lại nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dan-hoa/274495/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.