Nằm trong lòng Tô Tấn Điền, Đan Hoa kìm lòng không đậu muốn vì mẫu thân nói một tiếng “Hay!”, lúc này lại cảm giác hai giọt nước mưa rơi xuống mặt mình, phòng bị dột mưa?! Đan Hoa cố sức nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thấy khuôn mặt Tô Tấn Điền đã sớm loang lổ nước mắt.
Tô Tấn Điền ôm Đan Hoa, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nói Ngọc Nương đang giơ tiểu hoàng tử lên cao, “Ngọc Nương, ta van ngươi! Tiểu hoàng tử là đứa nhỏ duy nhất của Uyển Nhi, cũng là huyết mạch duy nhất của ân sư a!”
Ngọc Nương nghe vậy, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng khóc thành tiếng, mắng: “Chẳng lẽ con của chúng ta không phải đứa nhỏ duy nhất của ta sao? Ngươi, ngươi, tại sao có thể ác tâm như vậy a!”
Tô Tấn Điền sầu thảm nói: “Tiểu hoàng tử sẽ là con của chúng ta, về sau chúng ta còn có thể có nhiều đứa nhỏ hơn. Hiện tại phái của thái tử đã thất bại, lão sư đã để cho ta đường lui, cũng là ôm tâm tư muốn cho chúng ta đổi mạng của hai hài tử với nhau a!”
Tô Tấn Điền đứng dậy, cúi đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt, thì thào nói: “Ngọc Nương, ngươi chỉ là dọa ta thôi, ta biết, ngươi là người rất lương thiện, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giẫm chết, làm sao có thể nhẫn tâm ném chết một đứa nhỏ mới ra đời. Thực xin lỗi, ta không thể giữ được nữ nhi này. Nói không chừng, Bạch gia thấy nàng là nữ hài, không thể tạo thành mối đe dọa, sẽ thoáng mở một đường.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dan-hoa/274492/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.