Đêm tối tĩnh mịch, Đỗ Minh Trà ngồi trên giường của Thẩm Hoài Dữ, đầu óc cô bị rượu xâm chiếm cuối cùng cũng chậm rãi quay về.
“A” Cô mờ mịt hỏi “Thể sau này anh có định có con không?”
“Ba năm” Thẩm Hoài Dữ nói “Cách thời gian em tốt nghiệp còn ba năm, ba năm sau anh sẽ đi phẫu thuật lần nữa.”
Đỗ Minh Trà quỳ trên giường, cô nhoài nửa người ra, dùng sức ôm lấy anh.
“Có phải rất đau không?” Đỗ Minh Trà ngẩng mặt nhìn Thẩm Hoài Dữ “Chủ yếu…..Chuyện này quá lớn rồi, anh sao không bàn bạc với em?”
Trong không chỉ mở đèn ngủ, ánh đèn như hạt đậu, ánh lên ánh sáng mờ nhạt.
Đỗ Minh Trà nhìn không rõ mặt của Thẩm Hoài Dữ.
Anh rủ mí mắt, chỉ có duy nhất trong mắt là có ánh sáng mờ ảo giống như ngọn nến run rẩy, lại giống như ánh trăng trắng sáng sạch sẽ.
“Phẫu thuật nhỏ, không cần phải ở lại bệnh viện” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhưng trong thời gian ngắn này không thể làm, hoặc sẽ có t*ng trùng chưa chết.”
Đỗ Minh Trà biết.
Lúc cô sinh ra đã có chính sách kế hoạch hóa gia đình, lúc đó ba mẹ cô bắt buộc phải có một người đi làm phẫu thuật. Phần lớn mọi người đều để phụ nữ đi đặt vòng, duy chỉ có ba của cô Đặng Phù Lâm lựa chọn tự mình tiếp nhận phẫu thuật.
Chuyện này, lúc Đỗ Uyển Linh dạy giảng tiết học sinh lý nói cho cô nghe.
“Anh đưa em về nghỉ người” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Đỗ Minh Trà lúng túng: “.....Em cho rằng rượu hoa quả sẽ không say.”
Cô thực sự đánh giá thấp uy lực của rượu, cho dù chỉ là một chút như vậy, tác dụng về sau cũng đủ khiến cho một cô gái không biết thử rượu như thế nào mềm nửa người rồi.
Đỗ Minh Trà nói: “Tối nay em ngủ ở đây có được không?”
Chẳng trách, hai ngày gần đây Thẩm Hoài Dữ cứ nhịn không được muốn tránh cô.
Thẩm Hoài Dữ chỉ mặc áo ngủ, đỡ Đỗ Minh Trà say khướt xuống giường. Đỗ Minh Trà đi trên đường có chút loạng choạng, giẫm lên thảm giống như giẫm trên mặt bông nhẹ lâng lâng, cơ thể lắc lư, khó khăn lắm mới ổn định lại được.”
“Lần sau nên uống ít chút” Thẩm Hoài Dữ hơi nhíu mày, đỡ cánh tay của cô “Bên này không như trong nước, vàng thau lẫn lộn, cho dù là có giáo viên hướng dẫn, cũng có thể sẽ có ngoài ý muốn….
Đỗ Minh Trà ừm ừm đáp lại, khống chế không được chuyền từ tai phải chui qua tai trái.
Cô ngáp một cái, có chút mệt.
Không thể nói đạo lý với ma men.
Thẩm Hoài Dữ không nói.
…”
Đỗ Minh Trà dựa gần lại anh, hừm một tiếng, nắm lấy áo ngủ của anh: “Hoài Dữ…..”
Đỗ Minh Trà hiếm có khi biểu hiện ra dáng vẻ ỷ lại như vậy.
Cô lúc bình thường, giống như con nhím nhỏ lanh lợi, dựng đứng gai nhọn trên người lên, nếu như có người làm chuyện không hợp ý của cô, thì sẽ dùng hết sức dựng gai nhọn lên đâm người ta.
Nhưng cô đã từng có một thời niên thiếu không lo không nghĩ, đã từng kiêu ngạo bất kham, được sự yêu thương vô bờ bến của cha mẹ….
Không có ai vừa sinh ra đã mang gai nhọn.
Đỗ Minh Trà đã mệt đến không muốn nói chuyện, chỉ lười biếng dựa vào anh, đầu chống lên lồng ngực anh, lúc lâu sau lại nhỏ giọng gọi tên anh: “Thẩm Hoài Dữ.”
“Hả?”
“.....Lại đợi em hai năm.”
Thẩm Hoài Dữ xoa xoa tóc của cô: “Ừm, đợi em.”
Đỗ Minh Trà không đáp lại nữa, cô mê man giống như gấu túi ôm lấy anh.
Cẩn thận tính toán, hai người cũng đã mấy ngày rồi không ôm như vậy.
Dù gì thì Đỗ Minh Trà cũng đang thuê phòng chung với bạn, Thẩm Hoài Dữ không thể ở bên đó làm ra hành động gì quá đáng với cô.
Thẩm Hoài Dữ không có đưa cô quay về, anh cẩn thận suy nghĩ, đỡ Đỗ Minh Trà đi phòng vệ sinh, nhẫn nhịn tắm rửa cho cô.
Bồn tắm mới đổi, Đỗ Minh Trà ngâm trong nước ấm, thoải mái rên lên một tiếng, Thẩm Hoài Dữu quỳ một chân ở bên ngoài bồn tắm, cẩn thận gội đầu cho cô, có thể là dùng sức có chút mạnh, Đỗ Minh Trà nói: “Đau.”
Thẩm Hoài nặn dầu gội đầu ra, đầu tiên cho lên lòng bàn tay tạo bọt, sau đó mới bôi lên đầu cô.
Thẩm Hoài Dữ cẩm khăn lông lau sạch sẽ cho cô, tiếp tục vò tóc cô.
“Hoài Dữ” Đỗ Minh Trà gọi tên anh, vô cùng nghiêm túc nói với anh “Người gội đầu cho em như vậy, trừ mẹ ra chỉ còn anh trai ở tiệm làm tóc thôi.”
Thẩm Hoài Dữ: “Không thích sao?”
“Không phải không thích” Đỗ Minh Trà khẽ nói “Anh như vậy rất tốt, em cảm thấy bản thân phải đi rất lâu mới có thể đuổi kịp anh.”
Thẩm Hoài Dữ dội nước lên da đầu của cô, trong tay anh đang cầm tóc của cô, tóc mềm mại ẩm ướt được sắp xếp gọn gàng lại với nhau, đen bóng, mùi dầu gội thoang thoảng tràn ngập, bọt dầu gội dày đặc ở giữa những sợi tóc, cùng với nước đều bị ép chảy ra, tan ra.
Đỗ Minh Trà nằm trong bồn tắm, yên tĩnh nhìn trần nhà.
“Lúc trước em còn cho rằng anh là ‘thầy Hoài ‘ đó, nghĩ chỉ cần bản thân đủ cố gắng, sớm muộn có một ngày sẽ đuổi kịp được bước chân của anh” Giọng nói của Đỗ Minh Trà rất khẽ: “Em lúc đó còn nghĩ, thầy Hoài rất ưu tú, còn có thể thấu hiểu lòng người như vậy, em cũng muốn học tập anh, cũng muốn trở thành người ưu tú như anh.”
“Nhưng sau này, em phát hiện anh thực ra hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của em, anh so với trong tưởng tượng của em càng ưu tú hơn, càng có tiền hơn” Đỗ Minh Trà thấp giọng nói “Em chính là nghĩ, chỉ cần em lại nỗ lực hơn nữa, nói không chừng có thể được….Nhưng mà.”
Thẩm Hoài Dữ im lặng đợi cô nói hết, ngón tay ấm lòng nhẹ nhàng ấn lên da đầu của cô.
“Nhưng mà em phát hiện, cho dù em làm thế nào, đều không có cách nào đạt được vị trí ngang hàng với anh——Ý em là tiền tài” Đỗ Minh Trà nói “Cả đời này của em, trừ phi mỗi ngày đều trúng mấy cái vé số, trúng mãi đến lúc nghỉ hưu, nói không chừng có thể có được những thứ anh từng có.”
Thẩm Hoài Dữ cầm vòi hoa sen đến, dùng nước nhẹ nhàng rửa sạch bọt trên tóc của cô.
“Em đương nhiên biết tự thẹn kém người” Đỗ Minh Trà nói với anh “Em đuổi không kịp anh.”
Tóc được gội sạch sẽ, Thẩm Hoài Dữ kéo tay của cô, để cô chạm vào lồng ngực của mình.
Tay dính nước của Đỗ Minh Trà dán lên áo sơ của anh, đồng thời làm ướt áo sơ mi, cảm nhận được tiếng tim đập của Thẩm Hoài Dữ.
“Minh Trà” Thẩm Hoài Dữ nói “Cả con người của ạnh đều là của em.”
Anh khẽ nói: “Em đã có anh rồi.”
Hoàn chỉnh.
Không chút giữ lại.
Minh Trà, lúc em chưa cảm nhận được, anh đã là của em rồi.
Thẩm Hoài Dữ chỉ ở Paris hai tuần lại quay về nước.
Trước lúc đi, anh không quên bổ sung đầy một lượng lớn đồ ăn ở trong phòng bếp, đảm bảo tủ lạnh tràn đầy, trên kệ đầy đủ các loại gia vị, tất cả dụng cụ nhà bếp đảm bảo trong trạng thái tốt nhất.
“Cháo và đậu có thể ngâm trong nước trước một đêm” Thẩm Hoài Dữ dặn dò cô “Như vậy sẽ dễ dàng nấu mềm hơn, muốn ăn màn thầu có thể gọi số anh để lại đó, anh và ông chủ tiệm đó đã nói chuyện với nhau rồi, bọn họ đồng ý mỗi ngày 6 giờ đều đưa đến….”
Đỗ Minh Trà一一Đồng ý, chỉ nhìn nhìn anh cười: “Được rồi, được rồi em biết rồi.”
“Qua đoạn thời gian nữa anh sẽ quay lại” Thẩm Hoài Dữ thở dài một hơi “Ăn sáng đúng giờ, đừng để bụng bị đói hỏng.”
Đỗ Minh Trà ôm anh.
“Ừm” Cô nhỏ giọng nói “Em đợi anh.”
Sau khi Thẩm Hoài Dữ rời đi, Đỗ Minh Trà cảm thấy bản thân nháy mắt liền nhàn rỗi.
Không đúng, đích xác mà nói là vốn dĩ là xô nước đầy, nháy mắt đã trống rỗng.
Mỗi ngày cô vẫn nghiêm túc học tập, lên lớp, nhận bài kiểm tra mới từ trong tay giáo sư, đi đến chỗ công ty của Thẩm Hoài Dữ cùng với đủ các loại người khác nhau giao tiếp.
Điều này khiến cho Đỗ Minh Trà rất vui vẻ.
Thẩm Hoài Dữ biết lo ngại của cô, không hề công khai thân phận của cô, cũng không có cho cô ‘đãi ngộ đặc biệt’ nào.
Giống như đối đãi với tất cả các nhân viên mới khác, lúc nhóm trưởng triệu tập mọi người lại, cũng sẽ bởi vì sai lầm trong công việc của cô mà đến tìm cô nói chuyện.
Giống y như trong mong muốn trước kia của cô, Thẩm Hoài Dữ cho cô không gian tự do phát triển, không hề có đặc biệt dục tốc bất đạt
Đợi khi mùa hè kết thúc, áo sơ mi trong tủ đồ đã được thay thế bằng áo len, Đỗ Minh Trà nhận được sự khen ngợi của giáo sư trước mặt mọi người.
Thực tập trong công ty cũng chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, chức vụ của Đỗ Minh Trà tăng lên một cấp, mỗi ngày vào buổi chiều đều có một tiếng hướng dẫn và giải thích quy trình cho người mới.
Nhưng Đỗ Minh Trà lại không có một loại cảm giác thỏa mãn khi đạt được thành tích xuất sắc như lúc trước.
Trái tim giống như bị thủng một lỗ lớn, chảy ra rất nhiều suy tư.
“Minh Trà, cậu nói nếu như muốn khiến người khác hai mắt phát sáng, tớ học cái gì thì hợp nhỉ?”
“Học hàn điện, đảm bản hai mắt anh ta có thể phát sáng rất nhiều.”
Đỗ Minh Trà vô tình nói xong, lúc này mới phải ứng lại lời của bản thân vô cùng sai lầm.
Cô để cây bút trong tay xuống, nói xin lỗi: “Xin lỗi Thư Hoa, trạng thái gần đây của tớ có chút kém.”
“Không sao” Khương Thư Hoa úp sấp lên bàn của cô, hai tay ôm lấy má, tò mò nhìn cô: “Cậu gần đây làm sao vậy?”
Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn, đầy cả một trang giấy đều viết tên của Thẩm Hoài Dữ.
Vẫn may chỉ làm bản nháp luyện tập.
Đỗ Minh Trà bỏ tai nghe xuống, cô nói: “Đột nhiên cảm thấy xã hội có chút không công bằng, muốn biến thành giàu có thật khó khăn. Cậu nói xem phân hóa giai cấp này có phải có chút quá nghiêm trọng rồi không? Nhiều thêm một phú bà là tớ cũng không thể phá vỡ sinh thái bình đẳng gì……”
Khương Thư Hoa bị lời nói của cô chọc cười: “Nếu như hôm nào đó cậu phát tài, đừng quên tớ.”
Tán phét trêu chọc một lúc, Đỗ Minh Trà uống xong cafe, mới tiếp tục viết mấy đoạn ký ức về cuộc gặp gỡ với Thẩm Hoài Dữ đó.
Nói cũng lạ, bộ óc của con người không thể dự trữ quá nhiều thông tin, nhưng tất cả liên quan đến Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà lại có thể nhớ ra rất rõ ràng.
Lần đầu tiên rung động với anh là lúc nào?
Hình như là cái hôm ở bể bơi mới xây không lâu, Đỗ Minh Trà trong phòng thay đồ, trên người mặc bộ đồ bơi dùng một lần vừa kéo cái là rách, đầu tóc cô ướt đẫm, không có khăn lau, không có quần áo, lo lắng chờ đợi.
Sau đó Thẩm Hoài Dữ đến.
Anh không hề xông thẳng vào luôn mà đứng ở bên ngoài cánh cửa hỏi rõ yêu cầu của cô, tìm quần áo, khẩu trang cho cô, bảo toàn tôn nghiêm của cô…..
Từ lúc đó, trái tim của Đỗ Minh Trà đã nhịn không được âm thầm nghiêng về phía anh.
……
Đỗ Minh Trà viết một lúc, đóng máy tính lại.
Vầng trăng treo trên cao, chỉ là ánh đèn buổi đêm quá sáng, che lấp đi ánh sáng rực rỡ của vầng trăng, nhìn không rõ.
Thẩm Hoài Dữ chắc cũng đang cùng thưởng thức vầng trăng tròn đầy này nhỉ, Đỗ Minh Trà nhìn lòng bàn tay của mình.
Chỉ là không biết, ánh trăng trong mắt anh là như thế nào.
Công việc sắp đi đến hồi kết thúc, bạn học Andrew người Italy đó sau khi trải qua bao nhiêu suy tư đau khổ lâu như vậy vẫn không hề buông bỏ việc theo đuổi Đỗ Minh Trà.
Vì có thể đạt được trái tim của mỹ nữ ‘người phụ nữ đã ly hôn dẫn theo con’ phương đông cổ đại, dưới sự tiến cử của bạn học, Andrew thậm chí hung hăng tẩm bổ mấy bộ phim dài tập của Trung Quốc trong hai ngày, cái gì mà [Trái tim người mẹ kế], [Huy Nương Uyển Tâm], [Nàng dâu câm], [Hoa hồng có gai]........
Theo như người giới thiệu nói, mấy cái này được các cô gái trẻ góa chồng dẫn theo con yêu thích nhất.
Sau khi hung hăng tẩm bổ mấy ngày kiến thức tình quốc cơ bản như vậy, Andrew tự tin vô cùng.
Trời trong, mưa tạnh.
Andrew cho rằng hiện tại bản thân rất ok.
Anh ta thậm chí còn mô phỏng hành động của nam chính được ca ngợi trong số đó, im lặng nở nụ cười tà mị hoặc là ngày ngày ở trước mặt mọi người tặng hoa, lúc cô đi làm hoặc tan làm ở trên vị trí của cô lén để thư tình, đến mức sau khi hội nghị vừa kết thúc, cướp lấy mic, cảm xúc dạt dào bày tỏ bản thân không ngại đứa nhỏ đó, nguyện ý cho Đỗ Minh Trà và Nhạc Nhạc một mái nhà hoàn mỹ, để cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế giới——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]