Đỗ Minh Trà vẫn quấn lấy cà vạt của anh, cuối cùng từ trong không khí ái muội hỗn độn không rõ tạm thở ra một hơi.
Cô nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ, không giống như cái kiểu tỉnh táo lý trí tối hôm đó, ngược lại giống như được bao phủ bởi tầng sương nhạt, lộ ra chút mờ mịt không rõ.
Lông mi của anh vừa dày vừa dài, khép hờ là mê hoặc người nhất.
Giống như che giấu toàn bộ ánh trăng, âm thầm đè ép ở trong, khiến cho người ta không phân biệt được rõ, nhìn không rõ.
“Có muốn không?” Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, giống như người cá trong biển sâu mời gọi thuyền viên “Muốn thì cho cô.”
Đỗ Minh Trà sắp thở không nổi nữa rồi.
Gió đêm đưa đến hương mai nhạt, những cây mai trồng dưới hành lang lại hé nụ.
Biểu cảm của anh nhìn vào quả thực quá đoan chính, hoàn toàn không giống như người có thể nói ra kiểu lời đó.
Hơi thở mát lạnh hoàn toàn vây lấy Đỗ Minh Trà, cô thậm chí không có cách nào suy xét được ý nghĩa trong lời nói này của Thẩm Hoài Dữ, chức năng suy nghĩ trong đầu tạm thời không online.
Đằng sau lưng chính là núi đá giả lạnh băng, hơi lạnh xuyên qua quần áo truyền vào lưng, Đỗ Minh Trà hơi ngẩng mặt, nhìn thấy vết sẹo nhỏ hình trái tim trên yết hầu của anh.
Đỗ Minh Trà thận trọng hỏi: “Là đánh gãy cho hay là đem theo cả người cùng cho?”
Thẩm Hoài Dữ nói khẽ: “Cái sau.”
Mặt của Đỗ Minh Trà hoàn toàn đỏ ửng rồi, giống như trái hồng đỏ ngày thu, kìm nén mấy giây mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu tố cáo: “....Anh thật lẳng lơ đó.”
Câu này không có khí thế gì, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng không chọc cô nữa, cúi đầu hôn lên môi cô.
Chặn lại tất cả những lời cô chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Nụ hôn lần này dịu dàng hơn những lần trước, từ cánh môi đến đầu lưỡi, không còn mạnh mẽ ngấu nghiến nữa, Thẩm Hoài Dữ kiên nhẫn cạy môi cô ra, như dây hoa tử đằng quấn vào nhau, anh dẫn dắt cô vào thế giới khác nhau của dục vọng giống như người thầy giáo ưu tú, cố gắng dạy dỗ vì học sinh tốt của mình.
Núi đá giả với con đường nhỏ quanh co uốn khúc, đèn đường giống như ánh sáng vàng mờ ấm áp ở đuôi của đom đóm.
Tuyết trên đất phản chiếu ánh sáng trắng tinh khiết, tuyết khắp ở khắp nơi, trái tim đập loạn khắp nơi.
Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng thở gấp không kiềm chế nổi của anh, cô mở mắt, thành công nhìn thấy vệt đỏ mê đắm trên mặt anh, từ tai cho đến má, chậm rãi lan tràn, biểu rõ anh lúc này đang ý loạn tình mê.
Lại tiếp tục xuống nữa——
Đỗ Minh Trà ôm lấy cổ anh, hơi nghiêng mặt, nụ hôn của Thẩm Hoài Dữ trượt xuống khóe môi của cô, xuống cằm, lại đến cổ. Anh khom người, ở trên chiếc cổ nhỏ nhắn của cô in lên một dấu răng.
Giống như con báo muốn đánh dấu tất cả vật sở hữu của bản thân, anh khắc chế nhưng lại không khắc chế nổi cắn lên da, lại thở gấp, nhẹ nhàng liếm dấu răng, sợ làm cô đau.
Đỗ Minh Trà làm gì cảm nhận được cái này.
Cổ bi hơi thở làm cho ngứa, một tay cô ôm lấy cổ anh, lòng bàn tay dán lên trên lưng, một tay khác ấn ở sau ót của anh, tóc của Thẩm Hoài Dữ cứng hơn cô, có mùi thơm của rừng núi sau cơn mưa nhỏ, cho dù không nắm chắc được, ôm lại có một loại cảm giác vô cùng an tâm.
Cô tự biết phía trước núi xa nước xa, tự biết chỉ có một mảnh hoa hồng.
Lúc này vẫn trầm mê vào trong dục vọng hoan ái.
Cho dù lúc đầu tâm tâm niệm niệm muốn ngày tháng dài lâu, cầu mong viên mãn nhưng bây giờ cô lại sớm chiều ham muốn, ham muốn chút dục vọng ngọt ngào như này.
Biết rõ là không thể nhưng vẫn làm.
Nụ hôn này kết thúc Đỗ Minh Trà không được tự nhiên run lên, cổ bị cắn đau, cô nhịn không được túm lấy ít tóc của Thẩm Hoài Dữ, lại vô thức buông lỏng.
Có thể là do bị túm đau, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng buông ra, ở trên dấu răng lại hôn lên hai cái, sau đó mới hỏi: “Đau?”
“Có chút” Giọng của Đỗ Minh Trà hơi biến điệu, cô vô thức vươn tay chạm vào cổ, chỗ bị anh hôn vẫn còn hơi ấm, là xúc cảm cánh môi và lưỡi của anh “Vẫn tốt.”
Cô kỹ thuật hôn của cô vẫn chưa giỏi, lúc nãy đầu lưỡi cứng ngắc, chỉ có thể để mặc cho anh thao túng. Ngược lại so với cô, Thẩm Hoài Dữ linh hoạt hơn rất nhiều, nói không chừng chính là cái kiểu “có thể buộc thắt nhánh anh đào’ trong truyền thuyết…..
Ánh trăng độ tôi.
Đỗ Minh Trà đã trộm mở hộp Pandora ra, giải phóng linh hồn mang tên tình dục ở bên trong.
Hai người đi xuyên qua sân tuyết trống trải không người, mùa đông không nghe thấy tiếng dế mèn côn trùng kêu, chỉ có tuyết tĩnh lặng không tiếng động.
“Còn nhớ đến chi phí tổn thất tinh thần của tôi không?” Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở “Phải dành bữa tối tất niên ở cùng với tôi.”
Đỗ Minh Trà nghiêng mặt nhìn hồ nước kết băng: “Ừm.”
Cảm giác tê dại từ đốt xương cụt vẫn chưa hề ngừng lại, lan ra khắp người, hôm nay cô mặc quần áo luyện tập, dưới người là quần nhảy bó sát, bên ngoài phối hợp với váy nhỏ, lúc này bước đi có chút kỳ lạ. Có một loại cảm giác giống như đến ngày vậy nhưng lại không hề đau, chỉ có bụng nhỏ run rẩy không giống bình thường.
Đỗ Minh Trà hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này là từ đâu.
Nó bắt nguồn từ những suy nghĩ xấu xa của cô đối với Thẩm Hoài Dữ.
“Có thể là do giáo viên đó của cô cố ý bảo cô sai” Thẩm Hoài Dữ hơi nghiêng người, mắt cụp xuống, dưới hàng mi dày là con ngươi thâm đen “Cô làm rất xuất sắc.”
Đỗ Minh Trà cúi đầu ỉu xìu, không tránh khỏi có chút chán nản: “......Cho dù không đến mức xuất sắc gì, cô giáo nói tôi không có chút dục vọng nào.”
“Ai nói không có?” Thẩm Hoài Dữ im lặng đá viên sỏi nhỏ ở trên đường “Cô khiến tôi chút nữa là không thể kháng cự nổi.”
Cho dù là nói ra kiểu lời này, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Cho dù trực tiếp bày tỏ cảm xúc bên trong lòng mình như vậy, miêu tả sự chấn động sau nụ hôn lúc nãy của cô đem đến cho anh…..
Mấy lời đó khiến cho Đỗ Minh Trà mặt đỏ tai hồng, không nói được lời nào.
Anh hỏi: “Còn cần tôi giúp đỡ không?”
Đỗ Minh Trà: “Hả?”
“Mặc dù tôi không có tiền nhưng có quen biết sơ sơ một vài người bạn” Thẩm Hoài Dữ nói “Tôi cũng nghe nói qua về tình hình hiện tại của cô, Minh Trà cô có muốn tôi giúp cô giữ lại suất hay không?”
“Điều kiện phụ thêm?” Thẩm Hoài Dữ hơi ngẩng đầu, nhìn trăng sáng “Thế mời vị Đỗ tiểu thư thông minh thanh nhã đây, lúc đến cuộc hẹn có thể mặc một bộ váy xinh đẹp được không?”
“Đối với một người như tôi mà nói” Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ di chuyển từ ánh trăng chuyển xuống trên mái tóc mềm mượt của cô “Tôi thích màu xanh nhạt, rất hợp với cô.”
Đỗ Minh Trà đồng ý.
Mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, cô tạm biệt với Thẩm Hoài Dữ, xoay người chạy như bay về phòng luyện tập.
Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh đứng dưới núi giả, nhìn bóng dáng mảnh khảnh giống như nai con, từ trong tuyết vội vàng chạy vào trong phòng.
Anh ngửa mặt, chỉ nhìn thấy một vầng trăng sáng yên tĩnh với màu tuyết sáng chói, ánh sáng dịu dàng bao phủ khắp nơi, yêu thương thế giới loài người.
Đúng lúc này điện thoại kêu lên, anh nhận điện, mỉm cười: “Dì lưu.”
Người được anh gọi là ‘dì Lưu’, là Thẩm Tòng Hạc từ HongKong dẫn về, là vợ liệt sĩ, không có con cái, một thân một mình, trung thành với chủ. Bà ta làm việc ở tử ngọc sơn trang đã nhiều năm. Lúc trước phụ trách chăm sóc người ba quá cố của anh Thẩm Tòng Hạc sau này thì chăm sóc Thẩm Hoài Dữ thời gian đầu, bây giờ chăm sóc Bạch Tĩnh Ngâm.
So với Bạch Tĩnh Ngâm, dì Lưu Lưu chăm sóc Thẩm Hoài Dữ nhiều hơn.
“Mấy ngày nay tinh thần của Tĩnh Ngâm đã tốt lên rất nhiều rồi” Dì Lưu nói “Đứa trẻ Minh Trà đó rất được bà ấy thích, cậu gần đây có thời gian không? Có muốn qua thăm bà ấy không?”
“Bỏ đi” Thẩm Hoài Dữ ấn đỉnh đầu nói “Mẹ tôi nhìn thấy tôi sẽ lại tức giận.”
Anh trước giờ chưa bao giờ từng đòi hỏi tình yêu thương xa xỉ từ ba mẹ mình.
Thẩm Hoài Dữ từ nhỏ đã biết bản thân không phải kết tinh tình yêu, Thẩm Tòng Hạc vì để giữ lại Bạch Tĩnh Ngâm, dỗ dành bà, để bà hoài thai đứa nhỏ, mà Bạch Tĩnh Ngâm lúc đó bị ông cường ép đến mức thở không ra hơi, dưới tình huống bà không cam tâm tình nguyện mà mang thai Thẩm Hoài Dữ, rồi sinh ra….
Lúc nhỏ, Bạch Tĩnh Ngâm đối với anh còn tốt, cũng sẽ ôm anh, hát ru cho anh, đợi khi Thẩm Hoài Dữ lớn hơn một chút, sau khi người mà Bạch Tĩnh Ngâm muốn gả bị chết trong vụ đắm tàu, đến khi bà phát hiện Thẩm Hoài Dữ cũng mắc căn bệnh di truyền kỳ lạ của Thẩm Tòng Hạc….Bà liền thay đổi rồi.
Bà không thích Thẩm Hoài Dữ càng lớn tướng mạo càng giống Thẩm Tòng Hạc, chút nữa thì cầm ngọn nến làm bỏng mặt anh.
Thời gian sau cuộc sống của Bạch Tĩnh Ngâm ngày càng trở nên tinh tế và xa hoa, bà ta đã chuyển lực quan tâm từ gia đình sang mua sắm, bắt đầu trêu chọc các loại đàn ông khác nhau.
Thẩm Tòng Hạc sau khi biết được tất nhiên vô cùng tức giận, nhưng ông không thể làm thương hại Bạch Tĩnh Ngâm, trước giờ chưa từng sử dụng bạo lực, chỉ thông qua tình dục để trừng phạt bà.
Thẩm Hoài Dữ chính là trong cái kiểu tình yêu dị thường này mà lớn lên, anh nhắc nhở bản thân không được đi trên con đường cũ của ba mình, không được để người vợ tương lai cũng mình cũng khó chịu như vậy.
Nhưng lần đầu tiên vừa trông thấy Đỗ Minh Trà, anh vẫn như cũ không cách nào khống chế được kích động muốn cướp đoạt cô của bản thân.
Giống y hệt như lời nói tuyệt vọng của Bạch Tĩnh Ngâm hôm đó.
Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt lại.
“Vất vả cho dì đã chăm sóc mẹ tôi” Thẩm Hoài Dữ nói “Cũng cảm phiền dì chăm sóc Minh Trà nhiều hơn chút, cô ấy gần đây luyện tập múa thời gian dài, mệt mỏi, bữa tối cần dì chuẩn bị cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi” Dì Lưu cười nói “Thực đơn gần đây đều là mời chuyên gia xem qua, tôm xào lăn, lát vịt sốt tương, bánh đậu đỏ, nem rán chay chiên giòn*, đầu mã lan trộn đậu hũ khô, bánh hạnh nhân trứng tôm……”
Nem rán chay chiên giòn
Đầu mã lan trộn đậu hũ khô
Bà ta một hơi báo cáo thực đơn, mỉm cười: “Tĩnh Ngâm nhìn Minh Trà ăn cơm, bản thân cũng thoải mái, bà ấy mấy ngày gần đây lượng thức ăn cũng tăng dần, vốn dĩ chỉ ăn nửa bát cháo, hai ngày nay có thể ăn hết cả bát rồi.”
Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười: “Thế thì tốt.”
Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Thời gian này cho Minh Trà chút thuốc thanh giọng, cô ấy cứ đọc sách như vậy, sợ sẽ hỏng giọng.”
“Tĩnh Ngâm đã sớm nhắc nhở tôi rồi, hiện tại bà ấy cũng không để cho Minh Trà đọc nhiều, đọc một lúc thì tản bộ, nói chuyện, hoặc là xem sách….” Dì Lưu nói “Tĩnh Ngâm rất săn sóc.”
Sau lưng dì Lưu, Bạch Tĩnh Ngâm đang ngồi trước đàn piano, ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng nhưng lại chậm chạp không ấn xuống.
Bà kiên nhẫn đợi dì Lưu nói xong điện thoại, ngón tay đặt ở trước mặt, lúc này mới mờ mịt hỏi: “Tôi có thể tin Hoài Dữ sao?”
“Nếu như bà không tin, thế lại đợi xem” Dì Lưu cười haha “Dù sao hiện tại người ở dưới mí mắt của bà, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.”
Bạch Tĩnh Ngâm khẽ đáp một tiếng.
Ngón tay đặt trên phím đàn, nhưng vẫn không ấn xuống.
Bà vốn dĩ theo Thẩm Tòng Hạc học đàn, được ca ngợi là nghệ sĩ có năng khiếu piano thiên bẩm.
Nhưng kể từ khi mặc váy cưới bị Thẩm Tòng Hạc đè trên đàn xâm phạm, bà ta đã không đánh đàn nữa.
Bạch Tĩnh Ngâm cúi đầu.
Bà giữ Đỗ Minh Trà dưới mí mắt chính là sợ Thẩm Hoài Dữ giống như Thẩm Tòng Hạc làm ra chuyện xấu xa, làm tổn thương cô gái vô tội.
Suy cho cùng trước khi Thẩm Tòng Hạc cường ép đem bà từ hôn lễ về, Bạch Tĩnh Ngâm không hề biết được ông lại có loại ý tứ đó.
Bà lo lắng Thẩm Hoài Dữ bây giờ chỉ là giả bộ.
Chí ít….lại đợi thêm chút.
Đợi Minh Trà lớn hơn chút nữa.
Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không biết ý của mẹ mình, anh đi ra trước sảnh, mỉm cười tiễn khách——
Anh không hề lừa Đỗ Minh Trà, hôm này đích thực là đi cùng khách đến xem thiết kế phòng và tình hình thi công. Chỉ là không nói với cô rằng, khách hàng đó là nhà ngoại giao của một quốc gia ở Châu Phi.
Tối nay Thẩm Hoài Dữ cũng không phải một mình đến trước, nghe tin đối phương có một cặp con gái đi cùng theo, anh cũng dẫn Cố Nhạc Nhạc và Bạch Đào Đào đi cùng.
Bạch Đào Đào là con gái nhà bác của Cố Nhạc Nhạc, trời sinh trong sáng đáng yêu, thông minh lanh lợi.
Đợi đến khi khách rời đi, Thẩm Hoài Dữ mới bảo người gọi điện cho giáo viên dạy múa, hẹn cô ta đến phòng bên cạnh phòng tập gặp mặt.
Cô giáo dạy múa vừa mới xem xong Đỗ Minh Trà nhảy một đoạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]