🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đỗ Minh Trà căng thẳng không thôi: “Anh sợ cái gì? Tôi cũng không thể làm gì.”

Thẩm Hoài Dữ bắt được từ then chốt, rủ mắt, hỏi ngược lại: “Cô muốn làm gì?”

Trong phòng vẫn một tầng hơi nước mỏng, nước dầu gội đầu xuôi theo người chảy xuống, rơi xuống trên nền gạch xanh sạch sẽ.

Tí tách, tạch tạch.

Tóc của Thẩm Hoài Dữ ướt sũng, da anh trắng, bị hơi nước hun, hiện lên chút ửng đỏ nhàn nhạt. Đặc biệt là xương quai xanh và vùng trên eo có thể là dùng sức kỳ cọ, vết đỏ hiện rõ.

Khăn tắm không nhỏ, chỉ là cơ thể anh quá to, mới khiến cho khăn tắm có cảm giác có chút nhỏ, từ trên eo anh bắt đầu che chỉ có thể che được một nửa chân.

Đỗ Minh Trà nhìn xuống dưới, từ chỗ eo nhìn xuống có chỗ gồ lên khả nghi không thể xem nhẹ, lại nhìn xuống dưới sàn.

Cô cuối cùng cũng biết tiếng của vật nặng rơi xuống từ đâu mà đến.

Hóa ra là cái cột dùng để cho người ta vịn đề phòng bị ngã, hiện tại đang nằm trên sàn.

Đỗ Minh Trà mù mịt.

Cô cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của bản thân có bao nhiêu xấu hổ.

——Trong ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ, nói không chừng, cô chính là chàng trai bất ngờ chẳng may xông vào trong phòng tắm.

Đỗ Minh Trà yên tĩnh hai giây: “Anh nghe tôi giải thích.”

——Câu này vì sao nghe có vẻ giống như lời của tra nam nói ra nhỉ???

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh tự nhiên: “Cô nói.”

Anh cúi đầu quấn chặt khăn tắm, trên mu bàn tay gân xanh nổi rõ, lộ rõ đang ẩn nhẫn.

Đỗ Minh Trà mắt nhìn mũi mũi hướng tim, cẩn thận, kìm chế bản thân để lấy tôn nghiêm không nhìn quá khuôn phép cơ thể của anh nữa.

“Nhạc Nhạc nói với tôi, mẹ của nó uống nhiều quá đang ở trong phòng nôn, muốn tôi đi qua xem” Đỗ Minh Trà một hơi nói xong “Tôi thật sự không cố ý đến nhìn trộm thân thể ngọc ngà của anh, xin lỗi.”

Cô tự cảm thấy lời giải thích này đã dịu dàng khiêm tốn, Thẩm Hoài Dữ không động đậy: “Có thể phiền cô mang áo ngủ vào cho tôi không?”

Chuyện nhỏ.

Đỗ Minh Trà lập tức xoay người cầm đồ ngủ, cà nhắc đi đến, đưa cho anh.

Hoàn toàn không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chân Thẩm Hoài Dữ.

Quả nhiên.

Người đàn ông này bàn chân to thật, chân cũng rất dài, gân xanh nổi lên rõ rệt, nhất định là kiểu mạch máu các chị y tá thích chích.

Nhìn vào sờ vào rất tốt.

Có một loại gợi cảm tiềm ẩn, giống như vị thần ngồi trên bàn thờ, dụ dỗ người ta muốn khinh nhờn anh, làm vấy bẩn anh.

Áo ngủ ngược lại hợp người, Thẩm Hoài Dữ mặc vào không quá đầu gối.

Từ trong hơi nước mờ ảo trong phòng tắm đi ra, Thẩm Hoài Dữ ấn thái dương, mới đi nhìn Đỗ Minh Trà.

Cô mặc chiếc áo len màu be, quần màu trắng gạo, cùng màu với giày.

Nhìn vào đích xác là một học sinh, tuổi tác còn nhỏ, mờ mịt, không chút đề phòng.

Tin tưởng anh như vậy, tin tưởng anh sẽ không làm gì cô.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ có chút không giống với bình thường, rượu làm cho lực khống chế của anh giảm xuống, khơi gợi lên dục vọng ẩn giấu ở sâu trong trái tim của mình đã lâu.

Rục rịch ngóc đầu dậy.

“Nhạc Nhạc đâu?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Đi đâu rồi?”

Đỗ Minh Trà ngây ngốc một chút, xoay người ra khỏi phòng ngủ chính, chỉ thấy cửa phòng đóng, không có ai.

Nhạc Nhạc chạy rồi, đến thẻ phòng cũng không cầm.

Nói cho cùng, Cố Nhạc Nhạc vẫn còn là đứa nhỏ, Đỗ Minh Trà căng thẳng: “Tôi lập tức đi tìm.”

“Không cần” Thẩm Hoài Dữ đi theo ra ngoài, anh ngồi trên sofa, vươn tay biểu ý ngồi xuống “Đừng lo lắng cho dù cô đi lạc thì Nhạc Nhạc cũng không lạc được.”

Cũng không biết đứa trẻ này giống ai.

Đỗ Minh Trà di chuyển từng bước nhỏ một, định rời đi: “Thế thầy cứ chậm rãi nghỉ ngơi, tôi quay về trước đây.”

“Quay lại ngồi đã” Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt bình tĩnh “Tôi có đôi lời vẫn chưa nói xong.”

Đỗ Minh Trà nói: “Nếu không chúng ta đợi ngày mai——”

“Ngày mai thì không dễ nói” Thẩm Hoài Dữ “Đừng nghĩ giả vờ như không có chuyện gì, ngồi xuống.”

Biểu cảm anh quá nghiêm khắc khiến cho Đỗ Minh Trà có một loại dự cảm không tốt.

Thôi xong, thôi xong.

Thầy Hoài có phải là kiểu người khá truyền thống bảo thủ đó không?

Giống như cái kiểu trong nhắc đến, có cô gái đang rửa chân bên bờ suối, bị thợ săn nhìn thấy, sau khi quay về nhà, cha của cô đã chặt đứt chân của cô.

Thế…..

Thầy Hoài chẳng lẽ muốn vung đao tự cung không thành?

Trong lúc đang suy nghĩ linh tinh, Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ trầm giọng nói: “Cô là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể của tôi.”

Đỗ Minh Trà tốt bụng sửa lại: “Chính xác mà nói, người đầu tiên nhìn thấy cơ thể của anh là bác sĩ đón anh chào đời ở trong bệnh viện.”

Hai tay Thẩm Hoài Dữ đan vào nhau, đặt lên trên đùi: “Tôi nói là sau khi trưởng thành.”

“Thế cũng không nhất định” Đỗ Minh Trà nói “Sau khi anh trưởng thành nhất định cũng từng kiểm tra thân thể——”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Lại vặn ý thì sẽ làm cô khóc.”

Đỗ Minh Trà: “......”

Cô vươn tay tạo hình cây thánh giá nhỏ trên miệng, biểu ý tạm thời niêm phong, nghe anh tiếp tục nói.

“Tôi là một người rất truyền thống, bảo thủ” Thẩm Hoài Dữ ngồi ngay ngắn, chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay khiến cho tôi bị đả kích nặng nề.”

Đỗ Minh Trà có thể sâu sắc lý giải được anh không dễ dàng, lúc này nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhịn không được âm thầm đau lòng thay anh mấy giây.

Trong tầm mắt, Thẩm Hoài Dữ đang tự rót trà cho mình.

Không biết có phải là vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng ‘bi thương’ vì bị cô nhìn sạch sẽ hay không, anh hoàn toàn không có nhìn cô.

Đỗ Minh Trà có thể lý giải được.

Đổi một góc độ, giả dụ người lúc đang tắm thì bị người khác nhìn sạch sẽ là cô thì hiện tại đã tức điên rồi.

Trong lòng Đỗ Minh Trà cảm thông, nặn óc an ủi anh: “Thầy Hoài, thầy nhìn thoáng ra một chút, chí ít thân thể của thần tốt. Còn nhớ sự kiện của Captain America* lúc trước không? Thầy lần này so với anh ta không kém làm bao, cho dù là Social death**, cũng là hỉ tang…..

Captain America*: ý chỉ sự kiện Chris Evans lỡ tay đăng ảnh để lộ bộ phận nhạy cảm lên Instagram sáng ngày 13/9.

社会性死亡 (Social death)**, một từ thông dụng trên Internet, ý nghĩa của nó chủ yếu là tự bản thân mình làm chuyện ngu xuẩn trước mặt công chúng. Nó đã xấu hổ đến mức không giấu mặt vào đâu, và chỉ muốn có một vết nứt trên mặt đất để chui vào. Nó được gọi là "Social death", và một tiếng lóng khác trên Internet là " hành quyết nơi công cộng " cũng có ý nghĩa tương tự.

Nước từ trong cốc tràn ra ngoài, Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cô: “Cô còn từng nhìn qua không ít?”

Đỗ Minh Trà nhắc nhở: “Nước, anh rót nhiều quá rồi, nước tràn ra khỏi cốc rồi!”

Thẩm Hoài Dữ không nói một lời, để bình sứ xinh xắn ở trên bàn, lấy khăn giấy, lau nước tràn ra trên mặt bàn.

Đỗ Minh Trà nhìn ngón tay thon dài của anh vứt khăn giấy, bất chợt hiểu ra.

Chẳng lẽ người vô cùng truyền thống bảo thủ như thầy Hoài thích kiểu nữ sinh ngây thơ trong sáng?

Thích cái kiểu em gái tiểu bạch thỏ cho dù nhìn thấy hết sạch cũng sẽ kinh ngạc chỉ vào anh nói ‘Ơ anh ơi sao thịt của anh lại trở lên to như vậy’?

Đó thật là…..

Hoàn toàn là trái ngược với cô.

Mặc dù Đỗ Minh Trà kinh nghiệm thực chiến bằng không, nhưng dưới sự khai sáng của bạn cùng phòng ký túc và mạng internet, kho kiến thức lý luận thì chất thành năm xe sách.

Cô do dự lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi.

“Chưa từng xem gì cả” Đỗ Minh Trà cẩn thận tao nhã mở miệng, biết lấy lý đả động tình cảm “Chỉ là xem một vài hình ảnh chân dung mà thôi, đàn ông các anh cũng sẽ xem ảnh chân dung của con gái mà?”

Thẩm Hoài Dữ ồ một tiếng:”Tôi chưa từng xem.”

Đỗ Minh Trà: “Lại vặn ý tôi thì sẽ làm anh khóc.”

Thẩm Hoài Dữ không hề đụng vào ly trà bị tràn ra đó, hơi ngửa ra sau, ngồi trên sofa, dù bận vẫn nhàn: “Được, thế chúng ta tiếp tục nói chuyện bồi thường.”

Đỗ Minh Trà giống như nghe thấy tiếng sét đánh: “Bồi thường?”

“Tôi không duyên không cớ bị cô nhìn thấy cơ thể” Thẩm Hoài Dữ nói “Cô đã từng suy nghĩ sẽ gây ra cho tôi tổn hại về tinh thần như thế nào chưa?”

Đỗ Minh Trà: “.....”

Cái đó ngược lại không có.

Cô nhớ đến số tiền nhỏ trong thẻ ngân hàng của mình, có chút đau tim: “Thầy Hoài, thầy chắc cũng hiểu, túi của tôi vô cùng eo hẹp.”

“Tôi biết” Thẩm Hoài Dữ thở dài “May mà hôm nay cô gặp phải tôi.”

Đỗ Minh Trà hai mắt phát sáng” Tôi biết thầy siêu——”

“Nếu đổi là người khác” Thẩm Hoài Dữ chậm rãi nói “Nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đỗ Minh Trà: “......”

Đậu.

“Không đến một tháng nữa là năm mới rồi” Thẩm Hoài Dữ im lặng nhìn cô “Tôi một mình ở nhà, nếu không đến nhà tôi ăn cơm tối?”

Đỗ Minh Trà: “.....”

“Không đồng ý thì thôi” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, cười khổ một tiếng, thấp giọng than thở “Tôi biết, cô chỉ là chơi——”

“Đi đi đi” Đỗ Minh Trà hiếm khi thấy anh lộ ra biểu cảm này, dứt khoát nói: “Tôi nhất định sẽ đi!”

Cô có một bài học sâu sắc.

Sau hôm nay nếu lại gặp phải loại chuyện này, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ mới hành động, sẽ không kích động như vậy nữa.

Đỗ Minh Trà người đang mặc niệm xúc động là ma quỷ, ôm trái tim nhỏ bé rời khỏi phòng, Thẩm Hoài Dữ đứng ở bên cạnh cửa sổ một lúc mới gọi điện cho Tống Thừa Hiên bảo anh ta đưa Cố Nhạc Nhạc đến đây.

Cố Nhạc Nhạc rất nhanh đã bị xách đến, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ thì lập tức chột dạ cười: “Hoài Dữ, con cũng là vì nghĩ cho cậu nha.”

“Vì nghĩ cho cậu cũng không để dẫn cô ấy đến phòng cậu được” Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, khủy tay chạm vào đầu gối, cúi thấp người nhìn cậu nhóc, bình tĩnh hỏi: “Con có biết sẽ có hậu quả gì không?”

Cố Nhạc Nhạc ưỡn thẳng người, chuẩn xác nói: “Ba năm ôm hai, năm năm ôm ba!”

Thẩm Hoài Dữ nói:”Minh Trà còn đang đi học, cô ấy còn nhỏ.”

Cố Nhạc Nhạc nói: “Được rồi, nếu như cậu cảm thấy cô ấy vẫn còn nhỏ thì sao lại nhìn trúng người ta. Một ngày hận không thể nhìn người ta tám trăm lần, hiện tại còn nói với con chê người ta nhỏ?”

Thẩm Hoài Dữ ngồi ngay ngắn: “Lại nói nữa làm thêm bài tập.”

Cố Nhạc Nhạc hừ một tiếng, uất ức bịt miệng.

“Lần sau đừng làm ra loại chuyện này nữa” Thẩm Hoài Dữ không nặng không nhẹ gõ lên đầu cậu nhóc “Đi tắm đi, nhãi con.”

Bữa tiệc chúc mừng ông cụ Đặng khỏi bệnh tiếp tục đến tận 9h30 mới kết thúc.

Đặng Tư Ngọc lúc sau cũng đi đến, cúi đầu, trên mặt phủ một tầng phấn dày, trang điểm so với lúc đến đậm hơn rất nhiều.

Đỗ Minh ánh mắt sắc bén, nhìn thấy trên váy của cô ta có vết vẩn.

Giống như bị người ta từ phía sau đá một cái.

Sau đó ông cụ Đặng vô tình nghe thấy nhị gia cũng ở đây, vội vàng kéo tay Đỗ Minh Trà, muốn cô đi xem ba nuôi tương lai.

Đáng tiếc không thành công, nhân viên phục vụ nói nhị gia uống say, quay về phòng nghỉ ngơi rồi.

Ông cụ Đặng không yên tâm, gọi điện thoại qua, nghe thấy giọng nói say khướt của đối phương mới thôi không nói gì nữa.

Đỗ Minh Trà chủ động an ủi: “Cái gì là của mình thì vẫn sẽ là của mình, ông đừng cố miễn cưỡng.”

“Người cha nuôi này con phải nhận” Ông cụ Đặng thần bí nói “Ông đã đặc biệt mời đại sư xem cho, ông ta nói con cả đời này nhất định sẽ gọi nhị gia là ba, trong vận mệnh của con có người ba này.

Đỗ Minh Trà: “....Ồ.”

Người làm kinh doanh và người già đều mê tín, ông cụ Đặng coi như là buff cả hai, vô cùng mê tín.

“Ông còn tính cái gì?” Đỗ Minh Trà tò mò ỏi “Có linh nghiệm như vậy sao?”

“Đương nhiên là linh nghiệm rồi” Ông cụ Đặng dưới sự dìu đỡ của cô bước lên xe “Ông còn giúp con tính rồi, đại sư nói con đời này lúc trước là dòng nước đắng, chảy qua đi sau đó thì toàn là ngọt.”

Nói đến chỗ này, cách qua cửa sổ, ông cụ Đặng nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn.

Anh ta vẫn chưa lên phía trước, chỉ đứng từ xa, trầm ngâm suy nghĩ.

Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn ở trên người Đỗ Minh Trà.

Ông cụ Đặng dừng lại, cường điệu: “Con yên tâm, có nhị gia làm núi dựa, sau này con sẽ không chịu khổ nữa.”

“Chính là Thẩm Thiếu Hàn đó” Ông cụ Đặng lại mở miệng lần nữa “Đoạn thời gian trước khiến con phải chịu tủi nhục, sau này sẽ có lúc anh ta phải gọi con là cô.”

Đỗ Minh Trà lớn lên dưới lá cờ đỏ, tắm mình trong ánh sáng của chủ nghĩa xã hội, không tin tưởng vào mấy kiểu thần linh vận mệnh này, chỉ cười, chẳng ừ hử gì cả.

Sau khi không cần phải đến bệnh viện nữa, Đỗ Minh Trà cũng không thể thả lỏng.

Ngày diễn ra đêm hội mùa xuân ngày càng đến gần, các cô lại luyện tập căng thẳng hơn——

Đã có mấy người bị đổi thành người của nhóm trường nghệ thuật rồi.

Nói cho cùng, tiết mục này nhóm người hướng đến không còn là trường học nữa mà là nhóm quần chúng lớn. cơ chế tuyển chọn cũng cũng gắt gao cũng nghiêm khắc hơn, luyện tập thời gian dài khiến người ta có chút chịu không nổi, có vài nguyên nhân vì chân bị thương cũng không thể không rút lui.

Ví dụ như Khương Thư Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.