Mãi sau, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ cười một tiếng: “Được.”
Tay và mặt của Đỗ Minh Trà vẫn rất nóng, thang máy dừng ở tầng 1.
Cửa thang máy sáng bóng chậm rãi mở ra, trong hành lang không một bóng người, lòng bàn tay của Đỗ Minh Trà không ngừng toát mồ hôi.
Vẫn may, vẫn may không có quệt mồ hôi lên tay của Thẩm Hoài Dữ.
Đỗ Minh Trà lúc này đang âm thầm cảm thấy may mắn, đi theo ở đằng sau lưng anh hít một hơi, đi ra khỏi thang máy.
Cô vừa nãy dường như bị trúng độc của Thẩm Hoài Dữ.
Đơn độc ở chung trong không gian kín, vượt quá giới hạn tiếp xúc, nhiệt độ bàn tay anh nóng bỏng.
Mấy cái này kết hợp lại sẽ khiến cho trong đầu của Đỗ Minh Trà nảy ra một đống các thứ linh tinh, không có cách nào khống chế được ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Đỗ Minh Trà thành thật đi theo phía sau của Thẩm Hoài Dữ, ánh trăng chiếu xuống, cơn gió thổi tới mang theo hương thơm nhàn nhạt. Đỗ minh Trà vô thức hỏi: “Mùi gì vậy? Thật thơm.”
Thẩm Hoài Dữ đứng ở bên cạnh cô: “Hoa sơn trà.”
Trong đêm tối, Đỗ Minh Trà ngẩng mặt, chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ vươn tay chỉ sang bên cạnh, khóm hoa đỏ đó vừa nở, ở trong cơn gió lạnh mặc ý lay động ra đủ loại hình dáng.
Trong đầu của Đỗ Minh Trà đột nhiên nhảy ra một câu thơ cổ.
。
Chỉ có sơn trà bền bỉ, một mình ở trong đêm trăng chiếm gió xuân.
“Giống với tên của cô” Thẩm Hoài Dữ cụp mặt, nhìn tóc mai trên trán của cô bị gió thổi loạn “Rất thơm.”
Đỗ Minh Trà không hiểu: “Lúc trước mẹ tôi cũng từng trồng sơn trà nhưng không có mùi thơm nồng như vậy.”
。
Đỗ Uyển Linh không giỏi làm nội trợ, cũng không có thói quen chăm sóc động thực vật. Bà đã từng mấy lần trồng hoa sơn trà, hoàn toàn là theo kiểu cho thêm sự sống thôi, cuối cùng vẫn là Đặng Phù Lâm tự mình âm thầm chăm sóc.
Có chậu hoa sơn trà màu vàng, lúc nở thế như có mùi thơm của lúa mì, ngửi giống như là bánh mì vừa mới nướng xong.
Đỗ Minh Trà thường hoài nghi bố của cây sơn trà này có phải bị lúa mì hàng xóm cho đội nón xanh không.
Gió bên ngoài có chút lớn, làm cánh hoa lay động, phát ra tiếng phần phật phần phật.
“Chủng loại không giống nhau” Thẩm Hoài Dữ bên cạnh, ở bên tai Đỗ minh Trà thấp giọng nói: “Có một số loại trà, sinh ra là có mùi hương không giống với các loại khác.”
Vì để có thể nghe rõ, Đỗ Minh Trà tập trung toàn bộ lực chú ý lên tai phải.
Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ trầm thấp, gần sát bên tai cô, giọng nói không nhanh không chậm, giống như lông vũ quét nhẹ qua vậy.
Hơi nóng nhẹ thổi qua bên tai, Đỗ minh Trà không nói một lời, dái tai lại không khống chế được dần dần đỏ ửng lên, nóng bỏng.
Căng chặt đứng.
Không được.
Thuộc tính cuồng giọng nói của cô sắp bị kích phát ra rồi.
AAAAAA!!!!!
Vì sao người đàn ông này, giọng nói lại dễ nghe như vậy.
Cô bỗng nhiên hiểu rõ ý của câu ‘khiến tai mang thai’ là có ý gì rồi.
May mà lý trí vẫn còn, Đỗ Minh Trà gắng gượng nặn ra một câu: “Hóa ra là như vậy….”
Trà trong lời anh, nhất định là hoa sơn trà đúng không.
Trong lòng thầm niệm không cần nghĩ linh tinh, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Nguồn gốc tên của cô, thật sự là Trà Long Tỉnh của Minh Tiền Tây Hồ?”
Đỗ Minh Trà không ngờ rằng, lời giới thiệu lúc đầu của cô lại khiến anh nhớ đến tận bây giờ.
Sững sờ mấy giây, cô trả lời: “Không phải, thật ra là minh sát trong ‘minh sát thu hào*’, nhưng mà mẹ tôi nói cái tên này nghe quá nam tính, thế nên đổi thành trà trong hoa sơn trà.”
Đặng Phù Lâm kỳ vọng rất lớn vào cô, chính là hiểu biết cuộc đời nhưng không bị cuộc đời tha hóa, hiểu rõ nhân nghĩa, không thể hại người, nhưng cũng phải có tâm phòng người.
“Anh thì sao?” Đỗ Minh Trà tò mò hỏi “Hoài Dữ, là có hàm ý đặc biệt gì?”
“Không có” Thẩm Hoài Dữ cười “Tùy tiện chọn.”
Gió lạnh thổi đến, dáng người anh thẳng tắp như tùng, quần áo vừa người thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng lúc nhỏ bị mẹ ruột ngược đãi.
Hai người tách ra ở trước hoa sơn trà, Đỗ Minh Trà nhẹ chống đầu lên kính trên cửa sổ xe, tay từng bị anh nắm lấy lặng lẽ đặt ở trong ngực.
Mặc dù vừa tách ra, nhưng cô đã bắt đầu âm thầm mong đợi đến lần gặp mặt tiếp theo rồi.
Giống như lúc nhỏ rất thích chiếc váy bông trắng trên người ma nơ canh trong tủ kính.
Hoàn cảnh gia đình bình thường, Đỗ Minh Trà không mở miệng đòi xin bố mẹ.
Chỉ là lúc tan học, đeo cặp sách trên lưng, kiễng chân bám vào cửa kính cố gắng nhìn vào bên trong.
Liên quan đến sự mong đợi được nhìn thấy chiếc váy trắng này, nên thời gian trên đường tan học về cũng trở nên vui vẻ hơn.
Bây giờ, cô lại lần nữa trải nghiệm khát vọng âm thầm đó.
Giữa tháng 11, lịch trình của Đỗ Minh Trà đã đầy kín.
Không phải lịch học, mà đầy ắp lịch làm thêm.
Đỗ Minh Trà còn có nhiều thêm một điều vui thích đó chính là mỗi tuần đều sẽ đem tất cả những tài sản mình mình đang có liệt kê ra bảng biểu, thông qua việc kiểm tra hóa đơn thanh toán của Alipay và wechat.
Ngân sách cô chuẩn bị để cho bản thân đi du học đã được 5 vạn tệ rồi.
Thời gian dạy Cố Nhạc Nhạc đã thay thành một tuần 4 buổi, tiểu thư Cố Dĩ Lệ rất vừa lòng với chất lượng giảng dạy của cô, đã tăng thêm 100 tệ cho mỗi giờ dạy.
Đợi đến lúc nhà trường đều bật hệ thống sưởi thì trận tuyết đầu mùa cũng âm thầm đến.
“Nhìn tuyết đầu mùa thật muốn đi Cố Cung” Khương Thư Hoa nói “Mỗi năm vào lúc này đều có một đám nhiếp ảnh gia vác ống dài, ống ngắn đến quay phim chụp ảnh, đúng rồi, còn có Vọng Lâu, chạng vạng chụp đông bắc Vọng Lâu, bình minh chụp ở tây bắc Vọng Lâu, hai cái này ở thành hào bên đối diện chụp là được…..”
Hoắc Vi Quân không hứng thú mấy: “Vào thời điểm này quá đông người, đi đến nhìn không phải là tuyết mà là đầu người.”
Triệu Tâm Kiến bị cảm cúm, cô ấy giật mạnh khăn giấy, dùng sức lau mũi.
Lau một lúc, xoay nửa người, ồm ồm nói với Đỗ Minh Trà: “Đúng rồi, chiều hôm qua giáo sư Vương có hỏi cậu.”
Giáo sư Vương dạy các khóa học về phương diện văn học lý luận nước Pháp, nguyên cứu cũng là về cái này, ông rất thưởng thức Đỗ minh Trà, nhưng Đỗ Minh Trà đã xin làm việc cho một giáo sư khác chuyên về ứng dụng dịch thuật.
Đỗ Minh Trà đáp một tiếng.
Ba cô đã từng dạy cô, bất luận lựa chọn nghiên cứu sinh hay là tiến sĩ, mục đích cuối cùng không nên là vì kiếm tiền.
Học lực là thứ vốn dĩ không nên dùng tiền để so sánh.
So với việc tạo ra giá trị vật chất, ba cô càng kỳ vọng cô có thể tạo ra giá trị tinh thần hơn.
Đáng tiếc hiện tại Đỗ Minh Trà vì để có cuộc sống tốt hơn, không thể không tạm thời lựa chọn con đường khác.
Vì có thể thuận lợi xin được một vài trường đại học tốt hơn, bắt buộc phải làm cho lý lich của bản thân càng đẹp hơn nữa, Đỗ Minh Trà dưới tay của giáo sư này đã làm không ít chuyện vụn vặt lớn nhỏ——
Giáo sư Mạnh gần đây lại nhận được hạng mục mới, văn phòng của nhà thiết kế xây dựng nổi tiếng đang chuẩn bị tham gia đấu thuần dự án xây dựng nhà hát tại thủ đô của một quốc gia ở Châu Phi, cần hồ sơ và thuyết minh thiết kế bằng tiếng Pháp.
Giáo sư Mạnh đem nhiệm vụ dịch bản sơ thảo giao cho hai sinh viên, bà ấy chỉ cần đợi sau ba tháng tiến hành kiểm tra bản dịch và trau chuốt lại, sau đó thu âm.
Đỗ Minh Trà chính cái người chạy việc vặt cùng với anh chị khóa trên.
Lần trước cô cũng là đi theo giáo sư này, nhưng mà lần này không có gặp La Bố Sinh.
Đổi một anh văn nhã lịch sự cùng với một chị, hai người bọn họ là một cặp, cặp tình nhân nhỏ đang trong mật ngọt, hận không thể ngày ngày dính lấy nhau.
Chị đó còn trộm nói với Đỗ Minh Trà: “La Bố Sinh? Lần trước anh ta ở quán bar uống say đánh nhau với người ta, nghe nói bị người ta đánh gãy một chân…..hiện tại chắc là vẫn đang ở nhà dưỡng thương. Chuyện say rượu đánh lộn này đã bị trường học biết được, hình phạt vẫn chưa được thông báo xuống, nhưng mà cũng nhanh thôi.”
Đỗ Minh Trà sửng sốt: “Chuyện này là lúc nào vậy?”
Chính là 1 tháng trước, La Bố Sinh còn rất ngạo nghễ chuẩn bị thả thính mà.
“Khoảng tầm 1 tháng” Học tỷ cúi đầu lật tư liệu, cảm khái “Nhưng mà cũng coi như là đá lên mái tôn rồi, bình thường ở trước mặt ông chủ miệng ngọt như quét mật, sau lưng lại vẻ mặt khác….chậc.”
Buổi chiều phải đi gặp nhà thiết kế này, vì để thuận lợi khai thông, Đỗ Minh Trà đang giở xem các tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng này, nói chính xác hơn là, hai nhà thiết kế này là vợ chồng.
Người đàn ông là người Anh bởi vì theo cùng vợ mà ở Trung Quốc phát triển.
Dưới mấy tác phẩm đều là chữ ký của vợ chồng hai người đặt song song, thể hiện đây là tác phẩm chung của hai người.
Lạc & Fassbinder
Sau khi nhiệt độ bỗng nhiên giảm đột ngột, thời tiết gần đây mới bắt đầu tăng nhiệt cũng không nóng lắm.
Hai anh chị đó đi ăn trưa, chỉ còn là Đỗ Minh Trà một mình xem các tác phẩm liên quan đến bậc thầy này.
Tay rất lạnh, máy sưởi tay đang sạc điện, Đỗ Minh Trà áp tay lên má cho ấm, lại đứng dậy đi lấy nước nóng.
Máy lọc nước trong phòng này hết nước, Đỗ Minh Trà thử hai lần, đáng tiếc phát hiện bình nước quá nặng, bản thân không thể một mình thay nước được, chỉ có thể đi sang phòng bên cạnh lấy nước.
Đợi nước nóng cần phải đợi một lúc, Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, mở vòng bạn bè ra.
Bài đầu tiên đã lướt thấy trạng thái của Cố Nhạc Nhạc.
Nhìn background là khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Ảnh là Cố Nhạc Nhạc tự chụp, trong background còn có rất nhiều người, Đỗ Minh Trà zoom to bức ảnh lên, nhìn thấy Cố Dĩ Lệ đang đứng trên ván trượt tuyết cùng với——
Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ mặc đồ trượt tuyết, một tay cởi kính bảo hộ xuống đang đưa cho người phụ nữ bên cạnh.
Đỗ Minh Trà tiếp tục zoom to hơn.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Thẩm Hoài Dữ mặc một chiếc áo khoác chất cashmere màu nâu, tóc ngắn ngang vai, vô cùng chín chắn.
Chắc là đồng nghiệp.
Đỗ Minh Trà vô cùng ngưỡng mộ nhìn bức ảnh.
Cô cũng rất muốn nhìn dáng vẻ của thầy Hoài trượt tuyết là như thế nào.
Tiến xa hơn nữa, cô còn rất muốn nhìn dáng vẻ lúc thầy Hoài làm việc? Lúc anh ở công ty sẽ trêu chọc, cười đùa với đồng nghiệp nữ khác như vậy sao? Hay là nói, cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng như đá.
Nước trong máy lọc nước cuối cùng cũng sôi, phát ra tiếng kêu nhỏ ùng ục ùng ục nổi bong bóng.
Đỗ Minh Trà tắt điện thoại, đi lấy nước, trong đầu vẫn là tấm ảnh vừa nãy mới thấy.
Cô đột nhiên ý thức được hàm ý của tuổi tác khác biệt là gì.
Hàm ý là, tại lúc cô vẫn đang vì tương lai mà học hành khổ cực, thầy Hoài đã bước vào xã hội, làm việc kiếm tiền, nuôi gia đình. Cô chậm hơn anh thật nhiều năm, cô vẫn còn trong giai đoạn đi học, mà thầy Hoài bây giờ đã đến tuổi bắt đầu tìm bạn đời rồi……
Vừa không tập trung một chút, nước nóng tràn ra, bỏng đầu ngón tay.
Đỗ Minh Trà khẽ rên lên một tiếng, không có buông tay.
Nhịn cơn đau nhẹ này, cô đổi tay khác cầm cốc.
Vặn nắp lại, cô lơ là nghĩ, phải tìm cách.
Phải âm thầm thăm dò thầy Hoài một chút.
Đỗ Minh Trà cầm cốc quay về phòng, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Biệt Vân Trà đang ngồi vào vị trí của cô, lúc này đang lật xem tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng cô vừa mới chỉnh lý.
Đỗ Minh Trà nhíu mày, cô trách mắng: “Đừng động vào.”
Tay của Biệt Vân Trà run lên một cái, quyển sách đó trực tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu bộp nhẹ.
Cô ta đứng dậy, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chú ý đến…..”
Đỗ Minh Trà không quan tâm đến cô ta, cô khom lưng, nhặt sách lên, phủi sạch bụi trên mặt, không vui nói: “Cậu đến chỗ này làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]