Chương trước
Chương sau
Nhưng tôi thật sự đã quên, hắn là ác ma, sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi?

Ngay lúc tôi đang hưng trí bừng bừng nhìn khắp xung quanh “lâu đài” xinh đẹp này, ác ma bỗng hướng về phía tôi vươn “móng vuốt” tới, thực hiện lời hứa hẹn…tốt đẹp hắn vừa nói!

“Diệp Sương Phi!” Tôi thật sự rất bội phục Đường Diệc Diễm có thể ngồi giữa đám mỹ nữ kia mà còn ngẩng đầu “quan tâm” tới tôi một chút.

“Diệp Sương Phi!” Hắn lại gọi, vỗ vỗ vị trí ngay bên cạnh hắn, những người đẹp đang gần như dính trên người hắn bắt đầu bắn những ánh mắt không mấy thiện cảm về phía tôi, tôi mím môi do dự, vẫn là nhận mệnh mà ngồi bên người Đường Diệc Diễm. Vừa ngồi xuống, Đường Diệc Diễm bèn ôm chầm lấy đầu vai của tôi, vô cùng thân thiết khẽ hôn lên tai tôi một cái. Người khác thì thấy mềm nhẹ, săn sóc, nhưng chỉ có tôi mới biết, hắn dùng âm lượng đủ để hai chúng tôi nghe được, nói: “Diệp Sương Phi, chờ trừng phạt đi!”

Trừng phạt? Hắn muốn như thế nào? Muốn làm gì? Thân mình tôi cứng đờ, thậm chí không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy bàn tay Đường Diệc Diễm đặt trên người tôi khẽ buông, thân mình nặng nề dựa vào lưng ghế, mang theo tiếng cười trầm thấp.

“Được rồi, mọi người, trò chơi bắt đầu!” Giọng nói của Đường Diệc Diễm vang lên, thân mình cao lớn của hắn cũng đã đứng dậy, phòng khách lập tức im phăng phắc, mỗi người đều mang vẻ mỏi mắt mong chờ, chỉ có tôi lăng lăng ở đó, không biết phải làm sao. Trò chơi? Trò chơi gì?

Tôi bất an liếc về phía đám người đang hưng phấn dị thường kia, lơ đãng nhìn thấy Trần Huân, vẻ mặt của hắn rất quái lạ, lúc nhìn về phía tôi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng hắn muốn nói gì chứ? Hôm nay, hắn đứng ở chỗ này như một người ngoài cuộc đã nói lên tất cả, hết thảy đều là trò chơi của Đường Diệc Diễm, là trò chơi của hắn, và cũng là trò chơi của đám ác ma đang khoác trên mình những bộ quần áo chỉnh tề kia.

Cho nên, như thế nào cũng được, thân thể, linh hồn đều đã bị vấy bẩn, tôi cũng chẳng còn thứ gì tốt đẹp để mất nữa, cứ như vậy đi, chỉ là trò chơi mà thôi, không phải sao?

“Như vậy, bây giờ bắt đầu từ tôi, tiền đặt cược à, dĩ nhiên là món đồ chơi mới của tôi rồi!” Đường Diệc Diễm khẽ liếc tôi một cái, khóe miệng cong lên, nói đến là nhẹ nhàng, nhưng lại tàn nhẫn tuyên phán vận mệnh của tôi. Tiền đặt cược? Tiền đặt cược gì chứ?

“Diễm thiếu, bé này ấy à?” Có một tên khinh thường mở miệng, ánh mắt hắn nhìn tôi tựa như đang đánh giá hàng hóa, khiến người ta buồn nôn. Cũng đúng, ngoài Đường Diệc Diễm ra, tôi nghĩ không ai có ánh mắt “kỳ lạ” mà xem trọng tôi!

Mà bây giờ thì sao, đem tôi làm như tiền đặt cược? Thế nào, Đường Diệc Diễm, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi, anh cũng muốn đạp đổ sao? Anh chán ghét phải không?

“Bé này tuyệt đối sẽ làm chú mày không ngờ được!” Đường Diệc Diễm chậm rãi kéo tôi, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm của tôi, liếc nhìn tôi một cái, rồi xoay người, hất mặt hỏi tên kia: “Của chú mày đâu?”

“Đương nhiên đồ chơi mới nhất của em rồi!” Dứt lời, hắn bèn đẩy một cô gái lên, hàng hóa của hắn. Điều đáng buồn nhất là, ngay cả cô gái kia dường như cũng hiểu được mình chỉ là đồ chơi, bị tên đó đối xử như vậy, nhưng lại không có một chút buồn giận, ngược lại, còn cười hì hì đứng ở đó triển lãm bản thân.

Nếu có một ngày, tôi cũng đạt tới “cảnh giới” như cô ta, nói không chừng sẽ thật sự tốt hơn một chút!

“Vậy bắt đầu đi!” Lời Đường Diệc Diễm nói tựa như tuyên án tử hình cho tôi, một loạt các hàng rượu màu được mang ra, lớp trang trí hoa mỹ bên ngoài bao lấy thứ “độc dược” làm cho người ta điên cuồng. Tôi lạnh lùng nhìn chỗ rượu lạnh như băng kia, bên người, Đường Diệc Diễm vẫn đang ôm eo tôi. “Diệp Sương Phi, muốn tự do phải không? Cứ theo đó mà làm đi, tôi sẽ tha cho em!”

Tôi ngạc nhiên nhìn lại hắn, không phải nói là trừng phạt ư? Sao bỗng nhiên…

“Thoả thuận chứ?” Đường Diệc Diễm nhướng mày nhìn tôi.

Tự do, tôi đã mong muốn thứ không thể có được này đến thế nào, tôi… thật sự có thể lại có được sao?

Tôi dại ra nhìn hắn một lúc thật lâu, gật đầu, dùng hết sức để gật. Tự do, tôi muốn, muốn đến phát điên, cho dù bị hắn đùa bỡn, cho dù bị hắn xem như tiền đặt cược, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi cũng thử!

“Tốt!” Rốt cuộc, Đường Diệc Diễm vừa lòng nở nụ cười.

Sau đó, hai tên con trai khác thích ý ngồi xuống sô pha. Tất cả mọi người đều nhìn tôi và cô gái kia, tôi hiểu bọn họ muốn làm gì, toàn bộ rượu được đổ ra, bày lên trước mặt chúng tôi, nhưng tôi không biết uống rượu, mà điểm này, Đường Diệc Diễm rõ ràng cũng biết, cho nên hắn mới cố ý, đây là trừng phạt ư?

Tôi siết chặt tay, nhìn thứ chất lỏng ngay trước mặt này, mà cô gái kia đã bắt đầu sảng khoái uống rượu trên bàn giữa những tiếng huyên náo, chỉ có tôi vẫn còn dại ra ở đó, khẽ ngẩng đầu, xuyên qua đám người kia, tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm đang ngồi, tay phải nhẹ nhàng giương lên, khóe miệng nhếch cười.

“Làm đi, Diệp Sương Phi!”

Tôi đương nhiên biết hắn đang nói gì. Tôi cắn chặt răng, vì lời hứa hẹn của hắn, vì tự do, tôi ngẩng đầu lên, cầm ly rượu trên bàn uống, thứ rượu cay độc chua xót dọc theo yết hầu của tôi trôi thẳng một đường xuống dưới, cổ họng bỏng rát, nước mắt đau đớn cũng theo đó mà tràn ra. Tôi há miệng uống, không thèm để ý trước mặt rốt cuộc là rượu gì, trực giác đối với tôi đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần đem tất cả những thứ khó uống này nuốt xuống là điều duy nhất tôi có thể làm trong lúc này!

Tiếng huyên náo bốn xung quanh càng ngày càng cuồng loạn, không biết có phải bởi vì sự can đảm của tôi hay không, mà tất cả mọi người đều hưng phấn hô gào, la hét. Nhưng cùng với độ ấm của cơ thể đang dần cao lên, mọi âm thanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, trở nên chậm chạp, mọi thứ trước mắt đang xoay tròn giống ngựa gỗ, tôi nhắm mắt lại, để mặc tất cả cứ chao đảo xung quanh mình, tay lại cố chấp nhấc một ly rượu đưa đến bên miệng.

Khó chịu, khô nóng, choáng váng, là toàn bộ cảm giác tôi có vào lúc này. Liếc nhìn cô gái kia một cái, dường như cô ta cũng uống quá nhiều, thân mình đã không có cách nào giữ vững, ý cười thong dong trên mặt đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt rất khó coi. Khi cô ta nhìn tôi, ánh mắt còn mang theo khiếp sợ, có lẽ không nghĩ rằng nhìn tôi nhu nhược như vậy mà có thể so rượu với cô ta cho đến tận bây giờ. Có lẽ, ngay cả Đường Diệc Diễm cũng không nghĩ tôi có thể chịu đựng được lâu như vậy. Lúc này, tôi bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Đường Diệc Diễm, nhưng đầu óc đã choáng váng đến mức không biết phải điều chỉnh tầm mắt như thế nào nữa, bởi vì mọi thứ đã dần trở nên mơ hồ. Tôi lập tức cảm giác được dạ dày quặn thắt, co rút từng đợt, dịch rượu ghê tởm đang dâng lên trong khoang miệng, tôi cố nén lại, vì tự do, vì tôi quá khát vọng tự do!

“Đủ rồi!” Ngay khi tôi đã không thể duy trì được nữa, dịch rượu sắp trào ra, một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên bên tai, những tiếng ồn lập tức im bặt, tất cả dường như trở nên yên ắng, có một đôi tay vươn tới ôm lấy thân mình lung lay sắp đổ của tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã gật mạnh xuống, vịn vào mép bàn, phun ra tất cả, mỗi một lần nôn như xé nát ruột gan, cảm giác khó chịu như dạ dày bị đào rỗng.

“Cậu làm gì đây?” Một giọng nói khác bỗng gào thét bên tai tôi, là giọng của người tôi đã quá quen thuộc. Giây tiếp theo giây, tôi bị một lực rất lớn giật mạnh, tôi nheo mắt, ý thức vẫn mờ mịt đục ngầu, căn bản là không rõ mình giống như một con búp bê bị hai người con trai giằng qua giằng lại.

“Trần Huân, cậu làm gì đây? Cô ấy là của tôi!”

“Nếu đã để ý như vậy, thì đừng có làm tổn thương cô ấy!”

“Tổn thương? Còn không tới phiên cậu nói với tôi đâu, buồn cười!”

“Đường Diệc Diễm, cậu sẽ hối hận, có một ngày, cậu sẽ phải hối hận!”

“Trần Huân, Diễm thiếu, đừng gây nhau nữa, đàn bà thôi mà! Trước kia chúng ta không phải vẫn thường…”

“Câm miệng!” “Câm miệng!”

“Đường Diệc Diễm, cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi đau của sự mất đi, bởi vì cậu căn bản là máu lạnh!”

“A…” Ngay lúc tôi đang mơ mơ màng màng, bốn phía bỗng vang lên những tiếng hét chói tai, cơ thể của tôi càng bị người ta dùng sức giằng kéo, đau quá!

“Bỏ ra, Đường Diệc Diễm, cậu là đồ điên!”

“Cậu mau buông tay cho tôi!”

Bỗng nhiên, lực đạo đang đặt trên người tôi biến mất, tôi cảm giác được cơ thể mình được đặt ở nơi mềm mại nào đó, thật thoải mái! Nhưng đầu đau quá, để tôi yên ổn ngủ một giấc đã, mắt đã sớm không nhìn rõ mọi thứ, nặng nề khép lại, theo bản năng nắm chặt thứ gì đó, tìm một vị trí thoải mái. Thật dễ chịu, ngủ thôi! Nhưng tại sao lại ồn ào như vậy, ồn quá!

Bốn xung quanh đều là những tiềng huyên náo, tiếng la hét, rống giận, giằng co…

Tôi không quản đâu, tôi chỉ muốn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt lại, không cần thức dậy nữa. Chỉ có ở trong mộng, ở đó tôi mới có thể hạnh phúc, mới có thể vui vẻ, bởi vì trong hiện thực, chúng đã rời bỏ tôi lâu rồi!

oOo

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, luồng ánh sáng mãnh liệt khiến tôi không quen, tôi cau mày, nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được đầu đau nhức, đau quá, cả cơ thể như bị nghiền nát, đau đầu, thân mình cũng đau!

“Tỉnh rồi thì mở mắt ra!” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên bên tai tôi. Giọng điệu nói chuyện này, khẩu khí này, ngoài hắn ra thì còn ai vào đây?

Tôi nhận mệnh mở mắt, dòng ánh sáng mạnh nhanh chóng qua đi, tôi đã có thể nhìn rõ tất cả, Đường Diệc Diễm ngồi bên giường nhìn tôi, xác thực phải nói là nhìn một cách căm tức, phẫn nộ!

Tôi lại chọc giận hắn sao?

Nhìn bốn phía xung quanh, nơi này là Thanh Viên. Chúng tôi đã trở lại khi nào vậy? Trong trí nhớ chỉ mơ hồ đọng lại những tiếng tranh cãi, la hét, ngoài ra không còn nhớ thêm được điều gì nữa. Nhưng mà trước đó, không phải chúng tôi đang ở biệt thự ư? Tại sao lại trở về, mà về lúc nào chứ?

“A!” Tôi muốn chuyển động thân mình để ngồi dậy. Nhưng vừa động khẽ một chút, cơ thể lập tức dùng sự đau đớn đưa ra “kháng nghị”, đầu cũng co rút một trận. Tôi đành nằm trở lại giường, nhìn khuôn mặt trước sau vẫn không hề thay đổi của Đường Diệc Diễm. Tại sao trên mặt hắn nếu không là nụ cười châm chọc thì cũng là vẻ lạnh như băng, cho tới bây giờ vẫn chưa cho người khác một chút hoà nhã. Hắn phạt cũng đã phạt rồi, tôi còn chưa được tha tội sao?

Đúng rồi, tự do, hắn nói tự do!

Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía Đường Diệc Diễm, chờ đợi. “Anh đã nói nếu tôi nghe lời, tôi có thể…”

“Em không thắng, không phải sao?” Đường Diệc Diễm lạnh lùng ngắt lời tôi, ánh mắt bỗng lóe ra một chút không vui. “Kẻ thất bại còn có tư cách gì yêu cầu người khác thực hiện lời hứa?”

Nhưng lúc đó rõ ràng hắn cũng đâu có nhắc gì đến chuyện thắng thua, chỉ nói tôi nghe lời thì… Nhưng tôi có năng lực gì để tranh cãi đây? Tôi ảm đạm hạ mi mắt xuống, cho dù biết rõ hắn đang đùa giỡn, tôi có cách gì để lên án chứ? Tôi cái gì cũng không thể, chỉ biết nhận mệnh, bởi vì làm đồ chơi không có tư cách, chỉ có thể chết lặng!

“Không có gì để nói với tôi phải không?” Hôm nay, dường như tâm tình của Đường Diệc Diễm không tệ, huớng về kẻ trước nay hắn chẳng bao giờ muốn giao tiếp nói hết câu này đến câu khác. Tôi ngẩng đầu, chợt phát hiện trên cằm hắn có một chỗ thâm tím? Thâm tím, trong đầu dường như hiện lên hình ảnh gì đó, nhưng rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ những tiếng gào thét bén nhọn.

“Nói chuyện đi!”

Tôi và hắn có cái gì để nói đây, tôi cảm thấy hắn yêu cầu như vậy so với việc bức tôi lên giường với hắn còn khó chịu hơn.

“Cô không thèm nói chuyện với tôi, nhưng lại cùng người khác trò chuyện vui vẻ thế à?” Đường Diệc Diễm thấy tôi im lặng, ngữ khí bắt đầu tăng thêm, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sự bất mãn của hắn. Hắn hung hăng nhìn tôi, xoay người tôi lại, ép tôi nhìn thẳng hắn. “Cô khẩn cấp lao vào vòng tay Trần Huân thế sao?”

Trần Huân? Hắn đang nói cái gì? Tại sao bỗng nhiên lại liên quan đến cậu ta, đây không phải trò chơi của bọn họ sao? Không phải là bọn họ liên hợp lại đùa bỡn tôi sao? Không phải đã nói mọi người trao đổi bạn gái để chơi đùa ư?

Biểu tình hung tợn của hắn lúc này nói lên điều gì, bọn họ nội chiến?

“Tôi bảo cô nói chuyện cơ mà!” Đường Diệc Diễm hoàn toàn phẫn nộ rồi, hắn dùng sức siết chặt cánh tay của tôi.

“Không… Không có!” Tôi đau đến nhíu mi. Hắn làm sao vậy, tại sao tôi bỗng cảm thấy hắn rất kì lạ.

“Tôi nói cho cô biết, sau này không được gặp tên tiểu tử kia nữa!” Đường Diệc Diễm thấy tôi trả lời, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, nhưng lại hung tợn cảnh cáo ngay sau đó.

Thực ra hắn là bạn của anh, nếu không phải do anh, tôi có thể có cơ hội gặp hắn sao? Dù gì lần gặp gỡ đó cũng là tôi tự nguyện? Tôi rất muốn cãi lại hắn, nhưng vẫn là khôn ngoan không mở miệng. Chỉ là tò mò, tại sao hắn lại nói như vậy, hắn cảm thấy tôi và Trần Huân… mờ ám?

Đánh nhau! Trong đầu tôi bỗng hiện lên một hình ảnh, dần dần trở nên rõ ràng. Đúng rồi, đánh nhau, lúc tôi say đến bất tỉnh, hình như đã thấy Đường Diệc Diễm giằng co với Trần Huân. Bọn họ đánh nhau vì tôi?

Chuyện này thật quá khó hiểu!

“Ngủ!” Ngay lúc tôi đang kinh ngạc, Đường Diệc Diễm bỗng nhiên nói một câu, tiếp theo, hắn nằm lên giường, ôm chầm lấy đầu vai của tôi, làm cho cơ thể tôi nằm trong lòng hắn, hắn đây là… hắn không phải chưa bao giờ ôm tôi ngủ sao? Bây giờ sao lại…

“Nhắm mắt lại!” Đường Diệc Diễm cúi đầu liếc tôi một cái, tôi kinh ngạc nhìn thẳng khiến hắn mất tự nhiên mấp máy môi, tiếp theo vẫn là ngữ khí lãnh đạm ngàn năm không thay đổi.

Tôi lập tức nhắm mắt lại, thân mình bất an giật giật trong lòng hắn, vẫn không sao quen được hắn đột nhiên như vậy. Có phải sau này hắn sẽ luôn ôm tôi ngủ như vậy không? Hay đây chỉ là sự hưng trí nhất thời của đại thiếu gia?

Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc đang nghĩ gì?

Mặc kệ thế nào, tôi vĩnh viễn phải nhớ rõ, hắn là ác ma, là ác ma hủy diệt chúng sinh, chỉ có rời đi tôi mới được giải thoát! Chỉ có rời đi tôi mới có thể hạnh phúc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.