“Tiểu Phi!” Đồng Hân đuổi theo tôi tới ký túc xá, lo lắng giữ chặt tay tôi. “Tiểu Phi… Tớ tin cậu, mặc kệ người khác nói thế nào chúng tớ đều tin tưởng cậu!”
Lúc này, tuy rằng các bạn ở cùng ký túc xá không học cùng lớp tôi nhưng vẫn chạy tới mở cửa, Đồng Hân ra hiệu cho họ.
“Tiểu Phi!”
Tôi đóng băng tại chỗ nhìn vào những khuôn mặt thân thuộc trước mắt. Nước mắt không ngừng chảy xuống. “Không phải tớ… Thật sự không phải tớ, những tấm ảnh đó không phải do tớ chụp. Tớ cũng không đi quyến rũ Đường Diệc Diễm, không có!” Tôi thống khổ ôm chầm lấy bả vai của Đồng Hân, tất cả chúng tôi đều ôm lấy nhau.
“Chúng tớ tin tưởng cậu, Tiểu Phi, chúng tớ tin cậu!”Vòng ôm này thật sự làm cho tôi cảm thấy ấm áp. Nhưng một chút khuất nhục vẫn nhoi lên trong lòng, tôi run run ôm chặt cậu ấy. Mắt của các bạn đều đỏ hoe làm tôi thấy đau lòng, cũng khiến tôi không cam tâm!
“Linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại reo tựa như những thanh âm chết chóc!
Đồng Hân thấy được trong mắt tôi tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi. Cậu ấy cắn răng, đi đến nhấc điện thoại, nhìn tôi, từ từ áp ống nghe vào tai, vài phút sau, lông mày của cậu ấy càng nhíu chặt. Cuối cùng cậu ấy nhìn về phía tôi với vẻ lo lắng…
“Tiểu Phi…… Mẹ cậu đang ở trong bệnh viện!”
“Ba!” Thân mình tôi lảo đảo lui về phía sau, lưng va mạnh vào tường, không đau, đã sớm không có cảm giác rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386955/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.