“Mệtkhông?” Đường Diệc Diễm kéo tay tôi ngồi vào ghế sô pha. “Chân có đau lắmkhông?”
Tôi lắcđầu, bây giờ điều quan trọng nhất không phải cái này, mà là...“Diệc Diễm, thậtra em...”
“Khôngthấy mệt thật sao?” Đường Diệc Diễm ngắt lời tôi, đột nhiên duỗi người ra mộtchút, chân nhẹ nhàng nhấc lên, thân mình cúi xuống, đầu lập tức gối lên đùitôi, mặt hướng vào bụng của tôi. “Anh dựa một chút, thân mình không có việc gìchứ?”
Tôi lắcđầu, cơ thể cũng ngả về lưng ghế mềm mại, thả lỏng người, quên đi mọi thứ. Nếunhư cái gì anh cũng không muốn nói, vậy thì chỉ cần tin tưởng anh là tốt rồi.
Tay tôinhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của anh, lại phát hiện rõ ràng...“DiệcDiễm… Anh có tóc bạc rồi này!”
“Vậysao?” Đường Diệc Diễm đang gối trên chân tôi khẽ nhích đầu một chút, điều chỉnhlại tư thế. “Hai… Già đi rồi!”
Già?Anh mới có 24 tuổi, còn chưa tới thời kì hoàng kim của người đàn ông đâu, vậymà đã nói già?
Cóđiều, tuy rằng chỉ mới 24 tuổi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là mệtnhọc đi, bởi vì phải đối mặt với quá nhiều khó khăn!
DiệcDiễm… Vất vả lắm phải không? Nhiều trọng trách đặt trên vai anh như vậy!
“DiệcDiễm, để em nhổ giúp anh!”
“Khôngđược!” Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, bắt lấy tay tôi. “Có tóc bạc thì mới có thểbạch đầu giai lão!”
“Sao?”Tôi buồn cười nhìn anh, đây là kiểu suy luận gì vậy, anh còn có vẻ rất tintưởng vào điều đó? Có điều... bạch đầu giai lão… Tôi và Đường Diệc Diễm ư?
Tôingẩn ra một lát, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386909/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.