Tôi chạymột hơi tới sân sau, dựa vào tường thở dốc, đỡ lấy trán. Một trận hỗnchiến đang xảy ra vào lúc này, bỗng nhiên có đứa nhỏ, Giang Minh lại bức bách,Đường Diệc Diễm hai mặt đều phải chống lại kẻ địch, làm thế nào mới có thểthoát khỏi sự hỗn loạn này đây?
Tôi vôtình quay đầu lại, xa xa, hai bóng người đang dây dưa làm tôi đứng thẳng lên,Đường Tỉ Lễ , còn cả cô giáo?
Sao họlại ở đây, còn đi cùng nhau đường hoàng như vậy. Đường Tỉ Lễ công khai dắtngười tình của mình đến chỗ này? Hôm nay, dường như tất cả mọi người đều bấtthường?
Khôngbiết họ đang nói gì, nhưng khuôn mặt cô giáo đầy ưu thương, dựa vào cổ áo ĐườngTỉ Lễ, Đường Tỉ Lễ ôm cô, trên mặt là nhu tình tôi chưa bao giờ thấy.
Hóa ra,tình yêu đối với mỗi người đều giống nhau. Cho dù ác độc, giỏi về toantính, một khi đã gặp được tình yêu thật sự, đều phải quăng mũ cởi giáp.
ĐườngTỉ Lễ, tôi có thể cho rằng điều này là sự trừng phạt dành cho ông sao, để ôngyêu cô giáo, yêu dì của người mà mình tự tay giết hại, bây giờ, ông có chút hốihận nào không? Ông có bị lương tâm khiển trách hay không?
Tôi vịnchặt góc tường, nhìn họ chằm chằm. Đường Tỉ lễ, dù ông hối hận thì cũng muộnrồi, ông đã không có đường lui. Trong người đột nhiên dâng lên một cỗ ghêtởm, khó chịu và buồn nôn, tôi khẩn cấp lục túi xách tìm gói ô mai, lấy ra bỏvào miệng, ngăn chặn cơn khó chịu lại.
Tôinhíu mi, dựa vào tường hít thở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386895/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.