Tôithích thú xem xét mấy món đồ bày trên quầy hàng, một đôi tay vô cùng thân thiếtđặt trên đầu vai của tôi, giọng nói trầm ấm mang theo cả sự cưng chiềuvang lên bên tai tôi: “Tiểu Diệp, nhìn gì vậy?”
Tôi vuivẻ quay đầu, mỉm cười hạnh phúc.
“ViệtPhong, cái này hay không?” Tôi giơ chiếc chuông gió xinh xắn lên, tay khẽchuyển động, tiếng chuông “đinh đinh đang đang” du dương.
“Ừ,đẹp đấy!” Trần Việt Phong gật gù, ngả đầu lên vai tôi, cùng tôi đùa nghịchnhững món đồ muôn hình vạn trạng trên quầy hàng.
“A, cáinày thật đáng yêu quá, Việt Phong, anh xem!”
“Ừ,được đấy!”
“Ha haha, độc đáo nha!”
Đây làcách mà tôi và Trần Việt Phong ở chung một chỗ. Ngọt ngào, ấm áp!
Đương nhiên cũng có lúc…
“Anhnói này, em còn ăn nhiều như vậy sẽ biến thành một con heo nhỏ mập mạp đấy! Anhsẽ không còn yêu em nữa đâu!” Trần Việt Phong bất mãn nhìn miệng tôi đang đầyắp chả cá viên, không kiêng nể gì lại cắn thêm một ngụm.
“A!”giây tiếp theo, anh vuốt cái gáy vừa bị ăn đau, vẻ mặt bất mãn nhìn tôi: “Ơkìa, em đi theo dì anh học mấy chiêu này đấy à?”
Bởi vìhẹn hò với Trần Việt Phong, tôi và cô giáo cũng bắt đầu qua lại. Cô giáo thườngdạy tôi vài cách để trị anh, đương nhiên, tôi cũng học rất nhanh!
Tôinghịch ngợm lè lưỡi, thừa dịp anh không chú ý, đoạt lại chả cá viên của mình:“Em mới không sợ đâu!”
Anh làmkhó dễ được em sao?
Dứtlời, tôi đưa chả cá vào miệng cắn, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386785/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.